Mục lục
Nam chủ bệnh kiều, sủng lên trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tinh Niệm

Tô Yên đã nhận ra có người tới.

Nghiêng đầu đi xem, vừa vặn thấy được Cơ Ngọc cúi đầu nháy mắt.

Hắn đứng ở chỗ đó, ánh nắng buổi trưa chiếu vào trên người.

Trong tay còn cầm theo điểm tâm Tần trai.

Quần áo mướt mồ hôi.

Hẳn là đã ở bên ngoài bài thật lâu, đi đường rất xa.

Hắn cúi đầu, không nói một lời.

Thoạt nhìn bộ dáng có chút mất mát.

Kha Ngọc nhìn thấy Cơ Ngọc, gắt gao nắm tay.

Một loại đồ vật tên là ghen ghét, từ trong lòng nhảy ra.

Một kẻ nam kỹ từ câu lan ngõa xá mặc người giẫm đạp mà thôi, hắn dựa vào cái gì có thể được sự sủng ái của hầu gia??

Từ khi Cơ Ngọc bước vào cái sân này, lực chú ý của hầu gia đều dừng ở trên người nam kỹ này.

Hoàn toàn xem nhẹ hắn.

Hắn cảm thấy, chính mình đã chịu vũ nhục.

Lòng tự trọng đang bị tên nam kỹ này giẫm đạp dưới lòng bàn chân.

Tô Yên đang muốn đi ra khỏi đình hóng gió.

Kha Ngọc bỗng nhiên đi mau một bước, ngăn cản Tô Yên.

Sau đó, giây tiếp theo liền quỳ gối trước mặt nàng

"Hầu gia, ngài là con vợ cả Tô gia, thân phận tôn quý, không thể vì một kẻ thân phận ti tiện mà nhiều lần lặp đi lặp lại hạ mình sủng ái."

Tô Yên nhìn Kha Ngọc

"Ngươi muốn nói cái gì?"

Kha Ngọc nâng ánh mắt lên, một bộ dáng không chút nào sợ hãi

"Hầu gia, từ khi ngài chuyên sủng nam kỹ này, đã dẫn tới mọi người nhân tâm hoảng sợ.

Mục đích Lão gia kêu Kha Ngọc tới, chính là muốn nói cho hầu gia, phải mưa móc đều dính."

Tô Yên

"...."

Mưa móc còn đều dính??

Tô Yên nghĩ tới chuyện đêm qua bị Cơ Ngọc hầu hạ.

Tay không ý thức đỡ eo một chút.

Ánh mắt nàng từ trên người Kha Ngọc dời đi

"Ngươi không cần nhiều lời."

Mưa móc đều dính?

Không có khả năng.

Mới một người " mưa móc " mà sắp khiến nàng mệt đến sụp đổ rồi.

Kha Ngọc sốt ruột đỏ hốc mắt, cảm thấy Tô Yên bị tên nam hồ ly tinh này chuốc mê đến hoàn toàn đã quên thân phận của mình.

"Hầu gia, nam kỹ này lòng dạ thâm trầm, ngài hãy nhớ không thể lặp đi lặp lại nhiều lần mà dính phải độc kế của hắn."

Tô Yên nghe xong lời này, sắc mặt một chút biến hóa đều không có.

"Còn gì nữa?"

Lòng dạ thâm trầm?

Nàng biết a.

Kha Ngọc cho rằng Tô Yên không tin, thanh âm lớn chút

"Hầu gia! Hiện giờ bởi vì ngài độc sủng tên nam kỹ này, khiến mọi người trong hậu viện vô sủng, nhân tâm không ổn, hầu gia không thể vì một người này mà mất nhân tâm mọi người a."

Lan Chi vốn là không muốn tiến vào trong viện.

Dù sao căn cứ kinh nghiệm lúc trước.

Hầu gia cùng Cơ Ngọc đại nhân lúc nào cũng muốn ngọt ngấy một trận.

Nàng vẫn là không cần đi quấy rầy.

Chỉ là ở bên ngoài chờ chờ.

Liền nghe được bên trong truyền đến động tĩnh.

Lan Chi nghe được một nửa, liền vội vàng chạy đi vào.

Chờ Kha Ngọc nói xong, Lan Chi đi lên trước

"Kha Ngọc công tử, hầu gia đều có phán đoán suy luận, ngài đứng dậy đi."

Nói xong, liền nửa cưỡng chế kéo Kha Ngọc ra khỏi trước mặt Tô Yên.

Kéo ra xong, Lan Chi an ủi Kha Ngọc

"Kha Ngọc công tử, ngài về phòng nghỉ ngơi trước đi. Ta tin tưởng, lời ngài vừa nói, tiểu hầu gia nhất định đều nghe lọt được."

Nói xong, liền kéo Kha Ngọc đi về phòng.

Kha Ngọc còn muốn nói cái gì đó, nhưng Lan Chi tuy là nữ tử, sức lực lại rất lớn.

Nhất định phải kéo Kha Ngọc trở về trong phòng.

Tô Yên đi đến trước mặt Cơ Ngọc, thấy mồ hôi trên đầu hắn, nhìn lại điểm tâm trong tay kia.

Nàng hỏi

"Từ khi ta rời đi, chàng liền đi mua điểm tâm này?"

Cơ Ngọc cầm theo điểm tâm, gật gật đầu.

Hắn không đề cập tới lời Kha Ngọc vừa nói.

Chỉ là hỏi

"Hầu gia, muốn nếm thử?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK