Mục lục
Nam chủ bệnh kiều, sủng lên trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn nhếch mày



"Ta nói không đúng sao?"



"Chàng nói những người đoạn tụ đều đáng chết."



Thế này không phải muốn bóp chết nàng sao?



Hiên Viên Quân Ngọc sửng sốt, hiển nhiên đã quên mất mình đã từng nói lời này.



Tô Yên nói tiếp



"Chàng muốn ta chết, tất nhiên ta phải tránh xa chàng một chút."



Tô Yên vừa dứt lời, Hiên Viên Quân Ngọc liền đứng lên.



Giọng điệu quái quái



"Cách ngươi trốn tránh ta, chính là muốn cấu kết làm bậy với tiểu cô nương nhà người ta sao?"



Tô Yên nghiêm túc



"Ta không hề thông đồng với tiểu cô nương."



Nàng vừa dứt lời, Hiên Viên Quân Ngọc liền gật gật đầu



"Cũng đúng, ngươi là đoạn tụ, lại thích ta như vậy, dù tiểu cô nương khác có xinh đẹp đến thế nào cũng sẽ không lọt được vào mắt."



Không hiểu sao, trong giọng nói của hắn lại có thêm chút tức giận.



Giống như hắn vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện Tô Yên thích hắn.



Nhưng vừa nói lại vừa muốn dựa gần vào người Tô Yên.



Tô Yên cảm thấy, mình phải nói rõ ràng lần nữa



"Ta không phải đoạn tụ."



Nàng vừa nói dứt lời, Hiên Viên Quân Ngọc túm chặt cổ tay nàng, ánh mắt nặng nề



"Phải!"



Tô Yên lắc đầu



"Không phải!"



"Phải!"



Tô Yên



"······"



Người này sao cứ bắt nàng phải nhận là đoạn tụ vậy?



Không phải hắn không thích nam nhân sao?



Rõ ràng hắn rất phản cảm với việc có nam nhân thích hắn.



Tô Yên trầm mặc.



Bỗng nhiên nàng duỗi tay ôm lấy hắn.



Tô Yên vừa chủ động, Hiên Viên Quân Ngọc lại giật mình sửng sốt.



Nếu Tô Yên dùng sức, hắn tất nhiên không thể phản kháng lại.



Tô Yên ôm Hiên Viên Quân Ngọc, tiến về phía trước hai bước, đem người đè lên thân cây hòe.



Tô Yên nhìn hắn, nghiêm túc nói ra nghi hoặc trong lòng



"Rõ ràng chàng chán ghét người đoạn tụ như vậy, vì sao lại cứ ép ta phải thừa nhận?"



Hiên Viên Quân Ngọc bị Tô Yên ôm lấy, còn chưa kịp hồi phục tinh thần.



Tô Yên thấy hắn thất thần, giơ tay vỗ vỗ mặt hắn.



"Chàng đang suy nghĩ cái gì?"



Hắn suy nghĩ cái gì sao?



Hắn nghĩ đến mấy ngày trước, hắn lệnh cho ám vệ tìm 'Nam nhân Xuân cung đồ' đưa tới cho hắn.



Hắn vẫn luôn nghĩ mình ở bên trêи.



Nhưng nhìn tình hình bây giờ....



Lực đạo của Tô Yên, tư thế này, là muốn đè hắn sao?



Đương nhiên, đây không phải là điều quan trọng nhất.



"Ngươi cùng cái gì gì Vân đó, ra ra vào vào kéo kéo đẩy đẩy, bổn vương thấy thật chướng mắt, thật khó chịu."



Vừa nhắc tới chuyện này, sắc mặt Hiên Viên Quân Ngọc liền xám xịt.



Đã thích hắn rồi thì phải tập trung vào hắn chứ.



Một kẻ đoạn tụ rồi lại còn muốn có tình yêu nam nữ, chẳng lẽ không cảm thấy khó chịu sao?



Tô Yên nghe xong, trầm mặc một hồi lâu.



Nàng hỏi thẳng



"Chàng thích ta?"



Tô Yên rõ ràng trực tiếp, hơn nữa còn đang khống chế hắn.



Không trả lời, không được đi!



Hiên Viên Quân Ngọc liếc liếc mắt nhìn Tô Yên



"Ngươi tiếp xúc gần với ta như vậy nhưng vẫn còn chưa chết, vậy có tính là thích không?"



Hiên Viên Quân Ngọc vừa dứt lời.



Tiểu Hoa reo lên



"Leng keng, chúc mừng ký chủ, hai ngôi sao đã sáng rồi."



Tô Yên vừa nghe xong, hai tay giống như bị điện giật vội vàng thu tay về.



Khuôn mặt mang theo ý cười của Hiên Viên Quân Ngọc bỗng cứng đờ



"Ngươi có ý gì?"



Tô Yên nhìn hắn, rất nghiêm túc



"Chàng không phải đoạn tụ, không thể thích nam nhân."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK