Beta: Tinh Niệm
Tất cả đều ngây ngẩn cả người.
Trong lòng bọn hắn phát lạnh.
Cmn, Ai có thể nghĩ đến đây là do một đứa trẻ làm?
Mà nhìn đứa trẻ này nhìn qua thực.... bình đạm.
Giống như giết một người đơn giản như uống một ngụm sữa bò vậy.
Tiểu Hoa sợ tới mức tim đập thình thịch.
Có lẽ vì bề ngoài của Mộng Yểm có tính lừa gạt.
Hơn nữa nó nghe ký chủ nhà mình nói, vị tiểu gia hỏa này chỉ số thông minh mới tám tuổi rưỡi.
Vẻ bề ngoài của Mộng Yểm luôn mang cho người khác một loại cảm giác là tiểu thiếu gia được nuôi dưỡng trong gia đình giàu có.
Chính là loại....ách, thiếu gia ngốc bạch ngọt.
Một đòn vừa ra, đôi mắt Tiểu Hoa đầy hoảng sợ.
Nó đã quên, đây chính là Mộng Yểm...
Được chọn ra trong 3000 thế giới, hơn nữa còn chém giết tới được vị trí Chủ Thần.
Làm sao có thể thanh thuần, ngốc bạch ngọt được??
Tô Yên cũng bất ngờ.
Nhìn cậu bé đang đứng trên ghế trông mềm như kẹo sữa.
Chớp chớp mắt.
Trước kia, Mộng Yểm luôn mặc áo bào trắng, ngoại trừ đôi mắt, toàn thân phải bao vây kín mít mới có thể cùng người khác đánh nhau.
Nhưng bộ dáng hiện tại, trong lòng không tránh khỏi xuất hiện hình ảnh tương phản lớn.
Mộng Yểm nhìn thấy máu trên mặt đất chảy đến chân mình, cậu lùi lại một bước.
Tầm mắt dời đi, tiếp tục nhìn Tô Yên.
Có vẻ như đang chờ Tô Yên giải quyết vấn đề.
Đợi nửa ngày.
Phát hiện những người này vẫn luôn nhìn mình.
Đôi mắt kim sắc của Mộng Yểm nhìn Tô Yên.
Trên mặt không biểu tình
"hắn muốn bắt ta, cho nên ta giết hắn."
Giọng điệu trẻ con, ở trong khung cảnh này tạo ra sự tương phản quỷ dị.
Chỉ cảm thấy trong lòng run rẩy.
Tô Yên nhanh chóng hiểu được ý tứ của Mộng Yểm.
Cậu sợ Tô Yên hiểu lầm.
Hiểu lầm cậu bởi vì không khống chế được bản thân nên mới giết người.
Tô Yên gật đầu
"Lại đây."
Mộng Yểm nhấc chân đi về phía Tô Yên.
Trên mặt cũng không có gì phập phồng.
Tô Yên lấy một chiếc khăn tay từ trong túi của mình.
"Lau."
Nghe lời này, Mộng Yểm ngẩng đầu lên liếc nhìn Tô Yên lần nữa.
Cậu lấy chiếc khăn tay, không nói gì.
Lau một ít máu dính trên mặt.
Tô Yên nhìn về phía những người còn đang choáng váng.
Cô lên tiếng
"Thấy người đàn ông nằm trên mặt đất không? Muốn tiếp tục không?"
Tô Yên nói với những tên còn lại.
Một tên vệ sĩ nhìn đứa trẻ đang đứng bên cạnh Tô Yên.
Nhịn không được nuốt nước miếng, rốt cuộc đã bị dọa.
Đứng đó do dự.
Mộng Yểm lau sạch máu, nó cũng không vứt chiếc khăn tay nhỏ mà bỏ vào trong túi.
Thời điểm nhìn về phía Tô Yên, ánh mắt sáng lên.
Cái đuôi nhỏ từ phía sau duỗi ra ngoài, lắc lắc.
Như sực nhớ ra tình huống của mình.
Nhìn những người xung quanh, Mộng Yểm yên lặng cuộn đuôi, thu hồi vào lại quần áo.
Ân, tuy rằng nó cũng không tán đồng Tô Yên đại nhân đối tốt với cái tên ở Ma Vực kia.
Bất quá, nếu cô thực sự muốn ở bên hắn, vậy cứ ở bên hắn đi.
Cậu không muốn đánh nhau với cô nữa.
Mộng Yểm nắm chiếc khăn tay nhỏ trong túi, một đôi mắt vàng rực rỡ sáng lên nhìn Tô Yên.
Đồng chí Tô Yên đã thành công mua chuộc một con kỳ lân yểm thú chỉ bằng một chiếc khăn tay nhỏ.
Bên này còn đang giằng co.
Cánh cửa đột nhiên bị mở ra.
Tầm mắt mọi người lại lần nữa bị hấp dẫn nhìn qua.
Một thanh âm thong thả lên tiếng
"Thì ra là ở chỗ này."
Thanh âm không thể quen thuộc hơn.
Là Quân Vực.
Hắn bước chân đi về phía Tô Yên.
Cũng không biết là vô tình hay cố ý.
Vừa vặn chen giữa Tiểu Mộng yểm và Tô Yên.
Hắn ôm eo cô.
Thành công đẩy ra bóng đèn nhỏ cản đường kia.
*****
Tô Yên nghiêng đầu, nhìn cái người đang dựa vào vai mình, giống như không có sức lực
"Sao anh lại đến đây?"
"Tới tìm em."
Tô Yên gật gật đầu.
Hắn không mang ai theo, chỉ một mình hắn đến.
Thanh âm Quân Vực lười biếng mị hoặc
"Tiểu Quai sắp giải quyết xong chưa?"
Tô Yên gật đầu
"Sắp xong."
"Được"
Yết hầu hắn lăn lộn phát ra thanh âm mê hoặc.
Đôi mắt cực nóng nhìn Tô Yên, kể từ khi hắn bước vào cửa, trong mắt hắn chỉ có cô.
Thậm chí hắn còn không nhìn tới cha nguyên thân vẫn đang đứng trước mặt.
Hắn dính vào Tô Yên.
Một chút cũng không thèm để ý bộ dáng hiện tại của mình rất giống một tên nam nhân ăn cơm mềm*.
*Ăn cơm mềm: loại người bám váy phụ nữ.
Tô Yên một bên đỡ hắn, một bên đi về phía Phượng Quốc Nguyên.
May mắn sức cô lớn, cho nên chẳng sợ ôm thêm người đi giáo huấn người khác, bây giờ khiêng hắn lên cũng được.
Trong khi suy nghĩ như vậy, cô liếc nhìn người nào đó đang dựa trên người mình.
Ách, về sau, cô vẫn cần bổ sung thêm giá trị thể lực.
Phải rèn luyện thân thể nhiều hơn.
Nghĩ đến đây, Tô Yên nhìn sắc mặt Phượng Quốc Nguyên đang tái nhợt vì sợ hãi.
Lúc đầu, trước khi Quân Vực đến, Phượng Quốc Nguyên chỉ vì bị đứa trẻ làm cho sợ đến mức kinh nghi, do dự.
Kết quả sau khi thấy Quân Vực, sắc mặt ông ta lập tức tái nhợt.
Nói đến cũng lạ.
Phượng Dung là con của Phượng Quốc Nguyên.
Đây là lần đầu tiên cô thấy có người còn sợ con trai mình.
Tô Yên cũng không đánh.
Chỉ duỗi tay, một viên thuốc xuất hiện trong tay cô.
Nhìn ông ta
"Tự ông ăn nó, hay tôi ép ông ăn?"
Phượng Quốc Nguyên nhìn Phượng Dung.
Khóe miệng ông ta run rẩy.
Hơi há miệng, dường như muốn Phượng Dung cứu ông ta.
Do dự thật lâu
"Con trai...."
Hai chữ vừa rơi xuống.
Quân Vực ghé vào tai Tô Yên
"Ông ta không phải cha anh, không cần hạ thủ lưu tình."
Tô Yên nghiêng đầu nhìn hắn.
Phượng Quốc Nguyên không phải là cha ruột của Phượng Dung.
Ông ta là một kẻ vô sinh, làm sao có con được??
Nhưng Phượng Quốc Nguyên thông minh.
Khi còn trẻ, cũng có chút anh tuấn.
Lừa tình cảm của một vị thiên kim nhà giàu.
Lấy lí do sẽ quý trọng người ta thật tốt, sau khi kết hôn mới phát sinh quan hệ, thành công lừa người đến tay.
Trong đêm tân hôn, Phượng Quốc Nguyên cho vị tiểu thư đó uống mê dược.
Tìm người thay thế.
Vừa mới bắt đầu còn có thể che dấu.
Sau đó, vị thiên kim tiểu thư kia một lòng đều ở trên người ông ta, bắt đầu nhận ra có điều không thích hợp.
Chẳng bao lâu sau, cô ấy mang thai.
Bèn giấu nghi ngờ này ở dưới đáy lòng.
Đứa nhỏ này chính là Phượng Dung.
Chuyện sau đó có thể hình dung ra được.
Thiên kim tiểu thư biết được chân tướng, Phượng Quốc Nguyên cũng dứt khoát trực tiếp không che đấu.
Bắt cô ấy cầm tù.
Vài năm sau, mẹ của Phượng Dung qua đời.
Không ai biết bí mật này nữa.
Phượng Quốc Nguyên tuyên bố với người ngoài, Phượng Dung là con trai ông ta.
Cho nên nuôi dưỡng hắn.
Chỉ là lúc Phượng Dung mười lăm tuổi, Phượng Quốc Nguyên cảm thấy Phượng Dung lớn lên ngày càng xinh đẹp.
Bèn sinh ra những suy nghĩ bẩn thỉu.
Nhưng ba năm trước, sau khi Phượng Dung thấy Phượng Quốc Nguyên tra tấn dã man một thiếu nữ, hắn trong lúc vô tình xông vào phòng cấm.
Tìm ra nhật ký của mẹ.
Biết được những chuyện này.
Đó chính là đêm Phượng Quốc Nguyên chuẩn bị xuống tay với Phượng Dung.
Phượng Dung so với ông ta nhanh tay hơn, thiếu chút nữa đem Phượng Quốc Nguyên sống sờ sờ đánh đến chết.
Lúc ấy Phượng Quốc Nguyên phát hiện, không biết từ khi nào con trai ông ta đã thâu tóm hết thế lực của mình.
Ngoài ra, công ty và tài sản, tất cả đều mang danh nghĩa Phượng Quốc Nguyên.
Nhưng phượng Dung là người chân chính nắm quyền.
Ngay từ khi bắt đầu, Phượng Quốc Nguyên liền biết, ngày tàn của mình sắp tới.