Hắn nói
"Có thể để cho ám vệ đi lấy."
Tô Yên lắc đầu
"Ám vệ tìm không thấy, hơn nữa, ta cũng không biết nơi đó gọi là gì."
Chỉ có nàng đi, mới có thể hái xuống.
Bên ngoài bóng đêm nồng đậm, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu xạ tiến vào.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào hai người.
Hồi lâu sau, Vũ Văn Húc thanh âm khàn khàn
"Năm ngày, nhất định nàng phải quay về."
Tô Yên cẩn thận tính tính thời gian, năm ngày... chắc là có thể đi?
Cuối cùng gật đầu.
"Được."
Rốt cuộc, hai người thương lượng xong, Tô Yên lúc này mới rời đi.
Chờ đến khi nàng rời đi thật lâu sau.
Người trên giường nhìn qua như ngủ say lại mở mắt.
Trong mắt thanh minh, không có một tia buồn ngủ.
Cứ thế, hắn trợn tròn mắt đến bình minh.
Một ngày lại một ngày qua đi.
Trong năm ngày này, vương phủ người đến người đi nối liền không dứt.
Các quan viên triều đình, cơ hồ là ngày ngày chạy tới trong vương phủ.
Vì cái gì?
Vương gia nói, tân đế đăng cơ sắp tới, hết thảy mọi việc đều cần phải nhanh chóng tiến hành.
Không chỉ như thế, thậm chí lũ lụt Tây Nam, phía đông nạn hạn hán cũng ngày ngày cần bàn luận giải quyết, đều tới hội báo với Vương gia, mời ngài định đoạt.
Năm ngày gian này, Sa Vân quốc Tam điện hạ Hiên Viên Thanh cũng từng tới đây.
Nói là phải biểu đạt xin lỗi với Tô Yên cô nương.
Còn cố ý chuẩn bị hậu lễ.
Thậm chí còn mang đến một ít điểm tâm đặc sắc nổi danh của Sa Vân quốc.
Xem ra, hắn chuẩn bị cũng đầy đủ lễ vật.
Nhưng mà, lễ thu rồi, người lại không thấy đến.
Mà hắn vốn tính toán gặp Vương gia, cũng bị hạ nhân lấy lí do triều đình công việc bận rộn để cự tuyệt.
Mà tình trạng vương phủ bận rộn như vậy chỉ giằng co năm ngày.
Ngày thứ năm buổi chiều, vương phủ lập tức liền khôi phục quạnh quẽ như ngày thường.
Vương gia hạ lệnh, thân thể có bệnh nhẹ, không muốn gặp khách.
Tiểu thái giám vẫn luôn tận tâm tận lực hầu hạ.
Chỉ nhìn Vương gia nhà mình, ngồi ở trong viện, nhìn hoa hợp hoan một đóa một đóa từ trên cây rơi xuống.
Cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Tô Yên cô nương chỉ rời đi năm ngày mà thôi, Vương gia lại nhìn qua gầy ốm rất nhiều.
Mỗi ngày một bàn đồ ăn, cũng chỉ ăn mấy miếng.
Hơn nữa ngày đêm không ngừng bận rộn, chỗ miệng vết thương trên ngực cũng còn chưa hoàn toàn khép lại.
Sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Tiểu thái giám trong lòng cũng là sốt ruột, tự hỏi, Tô Yên cô nương đi đâu vậy?
Nàng nên mau chút trở về đi.
Hắn thật sự sợ, không biết Vương gia sẽ giày vò bản thân thành hình dáng gì nữa.
Cứ tiếp tục như vậy, thân mình chỗ nào có thể kiên trì được?
Mà Vương gia, chính là ở trong sân ngẩn ngơ đến vài canh giờ, cho đến khi bóng đêm đen nhánh bao trùm, hắn vẫn ngồi ở trong sân.
Tiểu thái giám nhịn không được ra tiếng khuyên can
"Vương gia, trời tối rồi, nếu không chúng ta về phòng đi."
Vũ Văn Húc thần sắc thanh lãnh, chậm chạp không nói, nửa ngày sau, ra tiếng
"Bữa tối chuẩn bị tốt?"
Tiểu thái giám vội vàng gật đầu
"Đều chuẩn bị tốt, dựa theo Vương gia phân phó, tất cả đều là đồ ăn Tô Yên cô nương thích, đều làm nhiều gấp hai lần ngày trước."
Nghe được tiểu thái giám trả lời, hắn lại lần nữa trầm mặc, nhìn vị trí cửa đình viện, không nói một câu.
Mà theo thời gian càng ngày càng lâu.
Vũ Văn Húc trên người lệ khí dần dần dâng lên.
Hắn không hề nhìn vị trí cửa nữa, chỉ buông hạ mặt mày.
Tiểu thái giám trong lòng cảm thán, Vương gia là đang đợi Tô Yên cô nương đi?
Ngài đã ngồi ở chỗ này hơn bốn canh giờ, hiện giờ đã là đêm khuya.
Cũng nhìn ra được tâm tình Vương gia càng ngày càng không tốt.
Tiểu thái giám nơm nớp lo sợ ra tiếng
"Vương, Vương gia, đêm đã khuya."
Vũ Văn Húc không nói.
Gió lạnh đánh úp lại, thổi tan một góc y phục.
- -----------
Ta sẽ bạo chương để up nốt vị diện này trong hôm nay nhé các tình yêu!!!!