Mục lục
Nam chủ bệnh kiều, sủng lên trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Minh Anh



Beta: Tinh Niệm



Ở trêи sân khấu trong trung tâm thương mại.



Tô Yên mặc một chiếc váy trắng ngắn xuất hiện.



Cô vừa ra ngoài, toàn bộ khu trung tâm thương mại đều ồn ào. Cả bốn tầng đều bị vây chật như nêm cối cùng với fans mê luyến hét lên " lão đại ".



Người xem xung quanh rất hưng phấn, MC còn hưng phấn hơn, cảm thấy một tiếng rưỡi cô dẫn chương trình này thật xứng đáng.



Ở đây có hai diễn viên chính và bốn diễn viên phụ quan trọng. Tô Yên không phải là nữ chính trong bộ phim mà diễn vai nữ phụ thứ 2.



Chỉ là MC gần như toàn bộ quá trình đều quay xung quanh Tô Yên. Cứ một lúc lại bị nhắc tên một lần, dẫn đến tâm tình phức tạp trộn lẫn trong ánh mắt của các diễn viên khác.



Vào lúc kết thúc chương trình, MC nói



"Được rồi, vậy tôi sẽ đọc câu hỏi cuối cùng của mọi người đưa ra cho các diễn viên để kết thúc hoạt động tuyên truyền lần này nhé."



Người dẫn chương trình cười thần bí, ánh mắt di chuyển qua sáu người, cuối cùng dừng lại ở trêи người Tô Yên



"Xin hỏi Tô lão đại, ngài muốn có bạn gái không? Loại làm ấm giường miễn phí ấy."



Tô Yên chớp mắt.



Bạn gái, ấm giường ·······



Tiếng nói vừa dứt, Tô Yên còn chưa kịp phản ứng mà fans vây xung quanh đã phản đối, một đám phát ra tiếng thét chói tai.



Tô Yên có thể nghe được một vài câu



"Không cần đáp ứng cô ta, cái đồ xấu xa không biết xấu hổ thế nhưng muốn câu dẫn đại lão."



"Ta thật ra trước nay chưa thích một người nào, Tô lão đại thật đẹp trai."



Một câu nối liền một câu.



Tô Yên ở trong tiếng thét chói tai, nghiêm túc nói



"Tôi không cần bạn gái,cũng không cần ấm giường."



Giọng nói vang vọng trong không gian, mọi người không những không mất mát, ngược lại là tiếng cười cùng tiếng thét chói tai càng nhiệt liệt.



"A a a a a a, thật chịu không nổi,vì sao lúc lão đại nói chuyện ta lại cảm thấy lão đại rất nghiêm túc đáng yêu đâu?"



"Đúng đúng đúng, mỗi lần xem cô trả lời vấn đề, đều cảm thấy cô bị người đùa giỡn."



"Đại lão quả nhiên là đại lão, quá soái!"



Một câu nối liền một câu.



Ở trong tiếng thét chói tai nhiệt liệt này, hoạt động tuyên truyền kết thúc.



Tô Yên xuống sân khấu, đi tới phòng nghỉ.



Bởi vì ở trung tâm thương mại của người ta, thế cho nên tất cả sáu diễn viên đều ở chung một phòng nghỉ ngơi.



Không khí có chút xấu hổ.



Năm diễn viên khí thế ngất trời, giống như cố ý muốn cô lập Tô Yên. Cho đến lúc diễn viên chính Phương Giai Tuệ đứng dậy. Cầm lấy một chiếc lọ thủy đưa cho Tô Yên đang ngồi ở trêи sô pha.



"Uống nước đi."



Lúc này, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, cô ta muốn làm không khí hòa hoãn.



Nhưng mà lực chú ý của Tô Yên đều ở trêи điện thoại.



Đến 8 giờ là cô được đi rồi.



"Tôi không cần, cảm ơn."



Tô Yên nói một câu.



Phương Giai Tuệ gật đầu, lại đi về ngồi lại chỗ ngồi của mình.



Tô Yên cầm điện thoại, vừa gọi điện thoại vừa đi ra cửa.



Cuối cùng, trong đó có một diễn viên phụ không nhịn được.



"Một ngôi sao không có kỹ thuật diễn lại có thể có được nhiều fans thích như vậy, thật khó hiểu."



Bước chân của Tô Yên dừng lại, cô quay đầu, nói



"Cô đang nói tôi sao?"



Diễn viên kia khoanh tay trước ngực, tầm mắt dời đi nhìn nơi khác.



Chắc là do là quá ghen tị.



Phải biết rằng lúc quay bộ phim này, Tô Yên còn không nổi tiếng bằng cô ta đâu.



Nhưng mà chỉ trong hai năm thôi, người này thế nhưng lại nổi như vậy.



Ai có thể không ghen tị??



Tô Yên nói



"Cúp thưởng ảnh hậu ở nhà tôi chắc cô cũng biết?"



Cô nhớ rõ, cái cúp kia là chứng thực kỹ thuật diễn đạt cao nhất.



Lời cô nói làm nữ diễn viên kia không xuống đài được. Không khí lại xấu hổ lần nữa.



Phương Giai Tuệ ngồi bên cạnh ngẩng đầu



"Tô Yên, chúng ta đều là đồng nghiệp."



Tô Yên gật đầu



"Tôi biết."



Cô đương nhiên biết đều là đồng nghiệp.



[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép



(눈_눈) ]



Tô Yên mím môi, lại nói



"Phải tự mình nỗ lực mới có thể thành công."



Nói xong cô xoay người rời đi, hoàn toàn mặc kệ một đám người có sắc mặt khác nhau ở đằng sau.



Tô Yên vừa đi, diễn viên phụ kia trực tiếp la lối khóc lóc ở trong phòng



"Chị Giai Tuệ! Chị nhìn xem cô ta có thái độ gì!! Cô ta muốn nói em đủ không nỗ lực sao?? Em nỗ lực đóng phim như vậy, cô ta dựa vào cái gì nói em?! Cô ta cũng chỉ may mắn nhờ vào đoạn video đó mới nổi tiếng như vậy. Ai biết đoạn video đó có phải là dàn dựng hay không."



Tức giận làm nữ diễn viên kia nói không lựa lời.



Phương Giai Tuệ đoan trang ngồi ở chỗ đó, trấn an cô ta



"Được rồi, cũng không phải chuyện gì đáng tức giận. Tô Yên nói không sai, đúng thật là em nên nỗ lực nhiều hơn."



Nữ diễn viên kia không vui. Nhưng mà không khí của căn phòng sau khi Tô Yên rời đi đúng thật là đỡ ngột ngạt hơn.



······



Chờ đến lúc Tô Yên đến địa chỉ Cố Ngu nói thì đã 8 rưỡi. Cô đến muộn nửa tiếng.



Thời tiết hôm nay không tốt lắm. Gió thổi mạnh, ánh trăng cũng bị mây đen che khuất.



Ở bồn hoa phía trước, dưới ánh đèn đường, có một người ngồi ở đó.



Người đó mặc quần áo màu trắng, hắn cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.



Tô Yên đi xuống xe. Lúc này cô đã thay bộ quần áo khác, đi đến trước mặt Cố Ngu.



Nhưng mà hình như hắn đang chìm đắm ở trong thế giới của chính mình nên không phát hiện ra Tô Yên đã đến. Cho đến khi cô đứng yên ở trước mặt hắn, gọi một tiếng



"Cố Ngu."



Hắn giống như bị chậm nửa nhịp, ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau.



Hắn mấp máy môi như muốn nói gì đó.



Tô Yên liền nói trước



"Thật xin lỗi, em đến muộn."



Hắn lắc đầu.



Tô Yên đưa túi xách trêи tay mình cho hắn



"Mũ lưỡi trai của anh ở bên trong, đã được giặt sạch sẽ."



Cố Ngu chậm rì rì nâng tay lên nhận lấy chiếc túi.



Hắn vẫn luôn nhìn Tô Yên.



Nếu muốn nói chuyện cùng Cố Ngu thì cần phải cực kỳ kiên nhẫn, nếu không rất dễ dàng tức giận.



Gió lạnh thổi qua làm Cố Ngu run rẩy, có lẽ hắn đã đợi ở chỗ này rất lâu. Lúc ngón tay hắn chạm vào tay Tô Yên, cô chỉ thấy lạnh buốt.



Tô Yên nhịn không được, nói



"Anh chờ lâu rồi?"



Cố Ngu lắc đầu.



"Em đưa anh về, nhà anh ở đâu?"



Lúc trước, địa điểm Cố Ngu nói cho cô là nơi này. Nhưng mà địa chỉ cụ thể cũng không cho cô.



Cố Ngu do dự, không nói lời nào. Hắn cúi đầu cầm cái túi kia. Sau một lúc lâu, hắn mới chậm rì rì nói



"Tôi có thể đi về một mình."



Tô Yên nghe, gật đầu



"Được"



Nhưng mà xem vẻ mặt của hắn, hình như hắn có rất nhiều chuyện muốn nói với cô.



Cô nói



"Anh có chuyện muốn với em?"



Cố Ngu trầm mặc.



"Có quan hệ với người nhà anh?"



Cố Ngu do dự, không biết nên gật đầu hay lắc đầu.



Tiểu Hoa nhịn không được nói



"Ký chủ, hay là do gia đình nam chủ đại nhân khắt khe với hắn?"



Nhìn bộ dáng đáng thương kia nhất định không phải là giả vờ.



Tô Yên nghe Tiểu Hoa nói xong, lại ngẩng đầu nhìn Cố Ngu.



Qua giây lát trầm mặc, cô lại nói



"Anh muốn về nhà với em sao?"



Cố Ngu sửng sốt. Nhìn vào Tô Yên một lúc lâu. Thật lâu sau mới gật gật đầu, tỏ vẻ đòng ý.



Sau đó, Tô Yên quang minh chính đại dẫn hắn về nhà mình. Dọc trêи đường đi Tiểu Hoa nhịn không được nói



"Ký chủ, chị thế này là dụ dỗ đàn ông đó."



Tô Yên nghiêm túc trả lời



"Hắn là tự nguyện muốn đi theo ta."



Tiếp theo cô đưa điện thoại cho Cố Ngu.



"Anh nói với người nhà một tiếng. Đừng để bọn họ lo lắng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK