Uốn lượn khúc vòng, lúc sáng lúc tối.
Trước giường bệnh, nam tử ôn nhuận như ngọc dựa vào đầu giường, trong tay cầm một quyển sách có chút cũ kỹ.
Ngón tay thon dài từ từ lật xem, hàng mi rũ xuống tạo thành bóng ma, nhẹ nhàng run run, mang theo một tia tái nhợt yếu ớt.
Bên cạnh giường, một hắc y nhân đang quỳ xuống.
Hắc y nhân cúi đầu, không nhìn rõ bộ dáng, "Chủ tử, người hôm nay đẩy người xuống ao là người của Nhị hoàng tử."
Giọng nói rơi xuống, người nằm trên giường vẫn lật sách, không dừng lại chút nào.
Thật lâu sau, mới nghe thấy ngữ khí ôn nhuận nhẹ nhàng của hắn, "Cổ trong cơ thể Nhị hoàng huynh vẫn luôn an phận, lúc này mới làm hoàng huynh đắc ý."
Hắc y nhân nghe thấy từ cổ trong miệng chủ nhân của mình, cũng không biết nghĩ tới chuyện gì, cổ họng lăn lộn nuốt nuốt nước bọt.
Hắc y nhân lập tức hỏi: "Ý của chủ tử là..."
"Để lại một hơi, kéo dài hơi tàn chờ đi cùng đại hoàng huynh, trên đường cũng có bạn."
Lời nói ôn lương, vẫn là bộ dáng tái nhợt yếu ớt kia, lời nói lại làm người không rét mà run.
Nhưng đối với chuyện này, hắc y nhân kia hiển nhiên đã sớm thích ứng, "Vâng."
Giây tiếp theo hắc y nhẫn đã biến mất, toàn bộ tẩm điện giống như chưa từng có người nào xuất hiện.
Hiên Viên Vĩnh Hạo vẫn không nhanh không chậm lật sách, ánh nến phản chiếu thân hình, tái nhợt ốm yếu.
Không biết đọc được chuyện gì buồn cười, khóe môi mỏng lạnh hơi cong lên, vẫn tốt đẹp như vậy.
Năm ngày sau, Hiên Viên Vĩnh Hạo vẫn luôn ôm bệnh trên giường.
Theo thái y nói, thân thể Tam hoàng tử vốn yếu ớt.
Lại rơi xuống nước vào cuối mùa thu, khí lạnh đi vào cơ thể, phải tĩnh dưỡng, nếu không sau này sẽ rất dễ bị bệnh.
Năm ngày nay, Xuân Hoa Thu Thật ân cần hầu hạ Tam hoàng tử.
Vậy nên ngày thường ngoại trừ lau bàn ghế, bình hoa thì không còn việc gì cả.
Khi nhàn rỗi, nàng bèn đọc hơn mười quyển tiểu thuyết thâm cung lục viện Tiểu Hoa tìm cho nàng để tìm hiểu.
Khi đang đọc, bỗng nhiên cửa phòng truyền đến tiếng đập cửa sốt ruột, "Tô Yên, có ở đây không?"
Là giọng của Xuân Hoa.
Tô Yên đứng dậy, đi tới cửa, mở cửa phòng ra.
Nhìn thấy bộ dáng Xuân Hoa thở hồng hộc sốt ruột, nàng nghi hoặc, "Có việc gì sao?"
Xuân Hoa lau mồ hôi trên trán, "Tam hoàng tử muốn gặp ngươi, ngươi mau đi đi."
Tô Yên không hiểu, "Tam hoàng tử muốn gặp ta?"
Xuân Hoa sốt ruột, "Ai nha, không kịp giải thích, đi mau."
Vừa nói xong, đã kéo tay Tô Yên chạy đi.
Chờ tới tẩm điện của Tam hoàng tử, vừa vặn nhìn thấy một nha hoàn quần áo không chỉnh tề thân hình chật vật cả người run rẩy bị người kéo ra ngoài.
Tô Yên đọc nhiều tiểu thuyết cung đấu như vậy cũng không phải chỉ đọc chơi, trong đầu hiện ra mấy chữ, " câu dẫn thất bại ".
Lúc này, Thu Thật cũng quỳ ngoài tẩm điện, mặt xám như tro tàn.
Xuân Hoa nhẹ nhàng đẩy Tô Yên, thuận tay đưa chén thuốc mà một nha hoàn đang cầm cho Tô Yên, "Mau vào đi, chén thuốc này nhất định phải để điện hạ uống."
Xuân Hoa cẩn thận dặn dò, nhìn thấy Tô Yên, đi vào bên trong, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Vừa bước vào tẩm điện, mùi long tiên hương đã tràn ngập chóp mũi.
Không giống với không khí hoảng hốt bên ngoài, không khí bên trong yên tĩnh, giống như nơi này sẽ không có bất kỳ thứ gì có thể quấy rầy.
Trên giường, Hiên Viên Vĩnh Hạo dựa vào gối, một thân tơ lụa màu trắng sạch sẽ.