Triệu Tường Vi vừa nói xong, Tô Yên liền cảm thấy đầu vai nặng nặng.
Một bàn tay dừng ở trêи vai cô.
Hoắc Từ liếc Triệu Tường Vi một cái, sau đó nói vớiTô Yên
"Cô giáo, nên trở về đi học."
Nói xong, Hoắc Từ cầm tay Tô Yên định đi ra bên ngoài.
Lúc này, chỗ ngoặt chỗ lại truyền đến giọng nói của con trai
"Tường Vi."
Người nọ mặc áo sơ mi màu trắng, hông biết là từ căn phòng nào đi ra.
Diện mạo soái khí, nhưng khác với Hoắc Từ, khí chất của hắn càng nội liễm.
Người này chính là Tần Hiên Vũ.
Triệu Tường Vi đỡ tường, không biết vì sao sắc mặt đỏ bừng.
Tần Hiên Vũ đi tới đỡ Triệu Tường Vi
"Cậu không sao chứ?"
Trêи mặt Tần Hiên Vũ còn mang theo vết thương.
Nhưng mà nhìn qua thân thể còn khôi phục không tồi.
Ít nhất không còn suy yếu như ngày đó nữa.
Triệu Tường Vi vội vàng lắc đầu
"Tôi không có việc gì."
Nói đoạn, ánh mắt Tần Hiên Vũ nhìn về phía Hoắc Từ đối diện, nhíu mày.
Sau đó lại nhìn về phía Triệu Tường Vi
"Hắn khi dễ cậu?"
Triệu Tường Vi lập tức nói
"Không có không có."
Hoắc Từ nhìn Tần Hiên Vũ, tựa hồ nhớ tới cái gì, cười nói
"Ah, Tần Hiên Vũ, đứa con tư sinh mới được nhận lại của Tần gia."
Thân thể Tần Hiên Vũ lập tức cứng lại, sắc mặt không quá đẹp.
Triệu Tường Vi đương nhiên cảm nhận được Tần Hiên Vũ biến hóa, nhăn mày, giận trừng mắt nhìn Hoắc Từ
"Cậu rốt cuộc muốn làm gì? Cậu khi dễ hắn còn chưa đủ."
Hoắc Từ liếc liếc mắt một cái
"Tôi khi dễ hắn?"
Hắn nghe như là nhớ tới chuyện gì.
Đi đến trước mặt Tần Hiên Vũ, giơ tay, liền đánh xuống một quyền.
Triệu Tường Vi bị dọa.
"Hoắc Từ! Cậu điên rồi?!"
Vội vàng đi đỡ Tần Hiên Vũ ngã trêи mặt đất.
Hoắc Từ mở miệng
"Tuy rằng không biết rốt cuộc là tôi cùng cậu kết thù khi nào. Nhưng chuyện cậu muốn một cánh tay của tôi, tôi còn nhớ rõ."
Tần Hiên Vũ một bàn tay đỡ tường, tay còn lại gắt gao nắm chặt.
Đầu ngón tay trở nên trắng bệch, trong ánh mắt chỉ có khuất nhục.
Triệu Tường Vi tức tới ngực phập phồng.
Cô đứng lên, đi đến phía Hoắc Từ, giơ tay liền muốn tát hắn.
Tất nhiên, không đánh được, bởi vì Tô Yên ngăn cản.
Cô nắm chặt tay Triệu Tường Vi
"Cậu làm gì?"
Triệu Tường Vi
"Hắn chính là thiếu giáo huấn!"
Khi nói mấy chữ này, trong lòng Triệu Tường Vi cũng dồn nén đủ rồi.
Là từ lần đầu tiên nhìn thấy Hoắc Từ đến bây giờ, cô vẫn luôn không nuốt trôi được cục tức này.
Hiện giờ, bởi vì Tần Hiên Vũ bị đánh, rốt cuộc đã bùng nổ.
Cô muốn đẩy Tô Yên ra, Tô Yên duỗi tay, ấn bả vai cô ta, thoáng dùng sức.
Lạch cạch một chút.
Triệu Tường Vi đã bị đẩy đến trong một góc, sống lưng dán ở trêи tường.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Hoắc Từ cúi đầu, cười nhìn Tô Yên
"Em đây là che chở tôi?"
Tô Yên thực nghiêm túc gật gật đầu
"Ân"
Hoắc Từ bị bộ dáng nghiêm trang của Tô Yên làm cho ngây ngốc chút.
Cái loại cảm giác kỳ quái này, tự lần đầu tiên thấy cô liền xuất hiện.
Nó giống như điện lưu vậy, xẹt qua tim hắn.
Chỉ cảm thấy tê tê dại dại.
Hắn thình lình hỏi
"Muốn làm bạn gái anh không?"
Hiện giờ, không khí chín muồi, thiên thời địa lợi nhân hòa.
Hắn kéo tay Tô Yên, cúi đầu dò hỏi.
Tô Yên nghe, không nói chuyện.
Sau đó tự hỏi thật lâu.
"Còn không thể."
Hoắc Từ nghe đáp án này, thân thể cứng lại một chút.
"Không đồng ý?"
"Ân"
"Coi thường anh?"
"Cũng không phải."
"Trong lòng em còn có người khác?"
"Không có."
"Cảm thấy anh quá xấu, sẽ không tốt với em?"