Mục lục
Nam chủ bệnh kiều, sủng lên trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ngân Minn




Beta: Tinh Niệm



Tống Du Cảnh nhìn một hồi lâu, sau đó thở dài.



Bỗng nhiên hắn cúi đầu, hôn lên môi cô.



Nụ hôn này kết thúc, Tô Yên liền phát ngốc.



Chỉ nghe giọng điệu âm trầm của Tống Du Cảnh



"Lăn lộn thành như vậy vẫn mà không nghĩ tới gọi điện thoại cho anh?"



Tô Yên hơi há mồm



"Em ···· ưm."



Lời còn chưa nói xong đã bị người nào đó tức giận hôn lên môi.



Sau đó, Tô Yên bị hôn đến ngơ ngác.



Cứ thế bị Tống Du Cảnh trực tiếp bế ngang vào trong xe.



Tống Du Cảnh thanh âm lạnh như băng, thậm chí có thể rõ ràng nhận thấy sự tức giận trong giọng nói của hắn.



"Em ở chỗ nào?"



Tô Yên ngoan ngoãn báo địa chỉ



"Tiểu khu Kim Lâm, tòa 18 phòng 1102."



Tống Du Cảnh bật hướng dẫn.



Xe nhanh chóng chạy đi.



Nửa giờ sau, xe xuất hiện ở dưới tầng lầu.



Lúc đầu, Tô Yên cho rằng hắn sẽ muốn đi lên theo.



Chờ cô xuống xe, chuẩn bị nói với hắn trong nhà rất loạn.



Kết quả, lời còn chưa nói ra khỏi miệng, người nào đó đã đạp chân ga phóng đi.



Tô Yên đứng ở chỗ đó, sửng sốt một hồi lâu.



Cứ thế liền đi rồi??



Cô còn cho rằng mình sẽ bị ép hỏi.



Dù sao chuyện cô trọng sinh vào thân thể người khác lớn như vậy, hắn sẽ muốn tìm hiểu rõ ràng hơn.



Nhưng kết quả.



Hắn vừa hỏi vừa hôn thêm hai cái.



Sau đó, liền không có sau đó nữa??



Tô Yên đứng ở cửa đợi trong chốc lát.



Xác nhận hắn sẽ không quay trở lại.



Lúc này mới xoay người đi lên lầu.



Vừa đến tầng 11, ra khỏi thang máy.



Một tầng này cũng chỉ có hai hộ sinh sống.






Vừa đến nơi liền có thể nhìn thấy ngoài cửa còn có vết máu chưa rửa sạch.

Cửa nhà còn đang khép hờ.

Lại đi vào bên trong.

Trong phòng một đống hỗn độn.

Chăn nệm bị ném xuống giường.

Phàm là những vật có giá trị, đồ vật đáng tiền ở trong nhà đều biến mất.

Tô Yên cầm lấy điện thoại.

Cuối cùng vẫn là gọi điện tới cho công ty hỗ trợ công việc gia đình.

Mới ra viện, vẫn nên ít vận động thì hơn.

Việc khó khăn thì nên giao cho người chuyên nghiệp đi làm.

Nửa giờ sau, nhân viên công ty vệ sinh đã đến.

Dì nhân viên nhìn thấy máu ở cửa nhà liền khiếp sợ.

Lúc bước vào nhà liền trưng ra bộ dạng muốn nói lại thôi.

Tô Yên lên tiếng

" Chào dì, tôi thuê dì ba tiếng đồng hồ. Nhà tôi có chút bừa bộn, dì có thể dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ được không?"

Dì nhân viên nhìn kỹ căn nhà trong chốc lát, liên tục gật đầu

"Có thể, có thể."

Tô Yên gật đầu

"Vậy được, ba tiếng nữa tôi sẽ quay lại. Cảm ơn dì."

Nói xong, Tô Yên cầm chìa khóa đi ra khỏi cửa.

Ra cây ATM rút 300 tệ.

Cầm được tiền, cô đầu tiên là đi một chuyến đến đồn công an.

Nửa giờ sau, đi ra ngoài.

Mới đi ra không lâu.

Mẹ Tô liền gọi điện thoại tới cho Tô Yên.

Khóc thút thít trong điện thoại

"Yên Yên, Yên Yên, anh trai con bị bắt đi rồi. Phải làm sao bây giờ."

Tô Yên

"Liên quan gì tới tôi?"

Mẹ Tô tức khắc liền sốt ruột

"Mày, mày lúc trước nói sẽ buông tha cho nó, hiện tại tại sao lại lật lọng??"

Tô Yên cầm thẻ ngân hàng

"Không có 30 vạn, chỉ có 3 vạn. Việc của Tô Phong ở cục cảnh sát đã lưu án. Tôi cũng không tố cáo hắn giết người chưa thành, chỉ là tội đột nhập vào nhà cướp bóc."

Mẹ Tô sốt ruột

"Mày, mày sao lại trở thành cái bộ dạng này? Ba vạn là tiền của tao, chẳng lẽ mày thật sự muốn bức tao bán nhà mới bằng lòng bỏ qua sao?"

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát

"Mẹ, tôi không muốn đòi tiền."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK