Người trên xe kéo cũng thấy được ba nữ tử kia.
Hắn chậm rì rì nâng cung nỏ trong tay lên, nhắm chuẩn một người trong đó.
Phanh, một mũi tên bay ra.
Bắn trúng giữa cẳng chân một người.
"A!"
Nữ tử số 17 nháy mắt ngã xuống trên mặt đất, thở phì phò từng ngụm từng ngụm, khóe mắt chảy ra nước mắt tuyệt vọng, nhắm mắt, một câu cũng không nói.
Sau đó, tên nam nhân kia lại bắn ra mũi tên thứ 2, bắn trúng nữ tử số 5.
Trong nháy mắt, chỉ còn có nữ tử không ngừng chạy vội ở đằng trước, cắn răng, mắt hàm chứa ý hận, một câu đều không nói chỉ là không ngừng chạy.
Nữ tử cách Tô Yên càng ngày càng gần, khoảng cách còn có hơn mười mét.
Thế cho nên cô nhìn rất rõ ràng, trên cánh tay nàng kia hình như trúng một mũi tên, chỉ là bị chính cô ấy rút ra rồi.
Vậy nên trên cánh tay trái mới có một cái lỗ thủng, liếc mắt một cái nhìn lại, máu tươi đầm đìa.
Lúc này, cái xe kéo kia cũng tới càng ngày càng gần.
Trong đó một tên hạ nhân vẻ mặt đáng khinh hướng tào đại gia kia nịnh nọt
"Gia, ngài xem này ở đây còn một con mồi, có phải hay không...."
Tên nam nhân kia tựa hồ tâm tình thực tốt, bàn tay vung lên
"Ả kia cho ngươi. Tùy tiện tìm chỗ nào đấy mà làm đi. Ta còn phải mang về, cho huynh đệ chơi chơi mấy đứa."
Tên hạ nhân kia trước mắt sáng ngời, vội vàng hướng tới một trong những nữ tử ngã xuống đất chạy tới.
Sau đó, lại có hai người chạy đến trước mặt một nữ tử khác.
"A a a a!!! Không cần! Không cần! Không cần!!"
Thanh âm tuyệt vọng không dứt vang lên bên tai.
Mà duy nhất cô nàng số 2 chạy vội tới trước mặt Tô Yên, đột nhiên quỳ gối thật mạnh trên mặt đất.
Thanh âm cô run rẩy, thở hổn hển không ngừng, giống như từ lúc vừa mới bắt đầu chạy, mục tiêu chính là nơi này.
Sắc mặt tái nhợt,
"Cầu xin hai vị, cầu xin hai vị....."
Tiếng nói khàn khàn, thanh âm như sắp hỏng nhưng vẫn luôn miệng cầu xin.
Đây là cơ hội duy nhất của cô.
Căn bản là chạy không thoát khỏi lòng bàn tay ma quỷ kia.
Nhưng, cô nhìn thấy hai người này, bên người đều có người bảo vệ, chắc là rất lợi hại.
Như vậy, có lẽ, có thể cứu được mình?
Tô Yên bình tĩnh nhìn trường hợp nơi xa thật lâu.
Lúc lâu sau, cho đến khi nữ tử kia quỳ gối trước mặt, túm lấy ống quần mình, cô mới hồi phục tinh thần lại.
Tô Yên nhìn về phía người quỳ trên mặt đất kia, gằn từng chữ một
"Cô muốn, cầu ta cái gì?"
Cô gái kia cắn chặt răng, hai mắt đỏ bừng tơ máu
"Cầu ngài, có thể giúp ta, giết đám súc sinh này hay không?"
Tiếng nói cuối cùng phát ra cơ hồ không rõ thanh âm.
Nhưng vẫn đang nói, không ngừng nói.
Mệnh cô không đáng sống, cô chết cũng không hết tội.
Nhưng mà, nhìn đám người kia tồn tại, cô một chút cũng không muốn chết.
Ít nhất phải đến lúc đám súc sinh kia chết hết toàn bộ, bằng không, dù có chết cũng không nhắm mắt!
Tô Yên nhìn cô ta, thật lâu thật lâu, sau đó thanh âm rơi xuống
"Được, ta giúp cô."
Thanh âm cô đáp lại thực nhẹ.
Nhưng mà hành động sau đó lại phi thường nhanh chóng.
Tiểu Hồng đang quấn quanh ở trên cổ tay Tô Yên, không biết khi nào đã biến mất không thấy.
Nữ tử ngọc bài số 17 bị mang đi, sắc mặt tuyệt vọng, tiếng kêu rên đã không còn rõ ràng.
Lúc này chỉ nhìn thấy hai tên hạ nhân kia cởi hết quần áo cô chuẩn bị thực thi bạo hành, vẻ mặt đáng khinh nhìn chằm chằm cô.
Tiếp đến, liền nhìn thấy một con dao nhỏ dính máu, cắm ở trên người một tên, sau đó dao nhỏ rút ra, phụt một tiếng, lại cắm vào thân thể tên còn lại.
Giây tiếp theo, hai người ầm ầm ngã xuống đất.