Tiểu Hồng vừa nói, vừa cúi đầu nhìn bộ quần áo trêи người mình.
Quần áo màu trắng, in hình bé rối Teletubbies.
Nó nhỏ giọng nói thầm.
"Ta còn chưa có quần áo như vậy đâu."
Đang nói chuyện, bụng Tiểu Hồng kêu ọt ọt.
Tô Cổ liếc mắt một cái, bỗng nhiên không thể hiểu được nói một câu
"Xem ra đói một ngày cũng không đói chết được."
Vừa nói, vừa cởi bỏ dây thừng cho nó.
Với vấn đề ăn uống này, đầu óc Tiểu Hồng sẽ nhanh nhạy hơn một chút.
Nó dùng bàn tay béo mập sờ soạng trong túi lấy ra hai viên chocolate.
Sau đó, nhịn đau đớn đưa một viên cho Tô Cổ.
"Cho ngươi."
Tô Cổ vươn ra ngón tay, chọc trán nó, ấn người lên trêи giường rồi đứng lên
"Hai viên chocolate này coi như cơm tối của ngươi đi."
Tiểu Hồng còn chưa kịp buồn rầu, Tô Cổ đã bóp bóp cánh tay giống như củ cải trắng của nó
"Có muốn trưởng thành hay không?"
Tiểu Hồng không để ý Tô Cổ nói gì.
Nhanh chóng bóc hai viên chocolate ra, cho vào miệng.
Ăn xong rồi, nó mới nói
"Nóng bụng."
Tô Cổ nghe, lại hỏi
"Rồi sao?"
Tiểu Hồng
"Muốn ngủ."
Tô Cổ
"Đi ra ngoài phơi ánh trăng."
Tiểu Hồng nhăn nhó,
"Ta ······"
Lời nói còn chưa nói xong, Tô Cổ lấy ra một hộp chocolate từ ngăn kéo tủ đầu giường.
Ánh mắt Tiểu Hồng sáng ngời, cầm chocolate
"Được, được."
Trông có vẻ vô cùng miễn cưỡng, nhưng hai mắt nhìn hộp chocolate đến sáng trưng, chỉ thiếu nước chảy dãi.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Từ buổi tối ngày hôm đó, Tiểu Hồng rất dễ ngủ gật.
Thậm chí đang ăn cơm cũng có thể ngủ, úp cả mặt vào trong bát cơm.
Mà Cổ Quyết biến mất từ sáng hôm trước vẫn chưa thấy đâu.
Đã một ngày một đêm, còn chưa xuất hiện, cũng không biết rốt cuộc đã đi đâu.
Tô Yên vẫn đi học như bình thường, không có bất luận biến hóa gì.
Chờ tới trường học, xuống xe.
Tô Cổ mới lên tiếng
"Xem ra chị cũng không lo lắng."
Tô Yên
"Hắn sẽ không có việc gì."
Nói xong, liền đi thẳng vào trong trường
Giống như không hề có biến hóa gì.
Chỉ là, càng thêm ít nói.
Buổi chiều vừa tan học, Bạch Hoành Vũ đã xuất hiện ở trước cửa lớp Tô Yên.
Tần Huyên Nhu nở nụ cười tươi rói, vô cùng tự nhiên mà chạy tới
"Hoành Vũ."
Bạch Hoành Vũ ôm lấy cô ta, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tô Yên.
Hắn lên tiếng
"Cha của tôi và cha của cô đã chờ ở nhà ăn, cô còn muốn để bọn họ chờ bao lâu?"
Hắn thúc giục Tô Yên, nhưng trong lời nói còn kẹp thêm cả dao nhọn.
Hắn vừa nói xong, liền nghe thấy Tần Huyên Nhu đang nép trong ngực hắn thấp giọng gọi tên mình.
Vừa cúi đầu, liền đối diện với đôi mắt long lanh đầy nước của Tần Huyên Nhu.
Mỗi khi hắn đối diện với đôi mắt đó, trong lòng lại đột nhiên sinh ra ý muốn bảo vệ cô gái này.
Ánh mắt hắn ngập tràn trìu mến.
Nhưng mà, không hiểu mấy ngày nay hắn bị sao.
Chuẩn xác mà nói, chính là từ ngày hắn gặp Tô Yên ở bệnh viện.
Đôi khi bỗng dưng sẽ nghĩ tới Tô Yên.
Sẽ nhớ tới cảnh tượng cô gắng sức kéo Tần Huyên Nhu từ ngoài cửa sổ vào trong.
Còn cả bộ dạng cao cao tại thương, tự cho rằng mình có lý khi nói chuyện với hắn.
Hắn nên hình dung như thế nào.
Là một loại cảm xúc khϊế͙p͙ sợ.
Ngày hôm đó, Tô Yên thật sự phá vỡ toàn bộ ấn tượng của hắn với cô.
Nếu phải dùng hai chữ để hình dung.
Đó chính là kinh diễm.
Tần Huyên Nhu ngước mắt, lại phát hiện ánh mắt của Bạch Hoành Vũ vẫn nhìn chằm chằm nơi xa.
Theo ánh mắt hắn.
Hắn đang nhìn Tô Yên sao?
Tần Huyên Nhu sững sờ.
Kéo kéo góc tay áo Bạch Hoành Vũ, bàn tay nắm chặt lại khiến đốt ngón tay trở nên trắng bệch.