Tô Yên từ trên giường đi xuống, lấy ra quần áo từ trong ngăn tủ.
Tự mình mặc.
Lúc này Lan Chi gõ cửa
"Tiểu hầu gia, ngài tỉnh?"
Tô Yên mơ hồ
"Ân"
Lên tiếng.
Lan Chi lúc này mới cẩn thận đẩy cửa đi vào.
Nhìn đến Tô Yên ở mặc quần áo, Lan Chi chặn lại nói
"Hầu gia, nô tỳ hầu hạ ngài."
Tô Yên nhìn thoáng qua vết máu trên tay.
Nàng ném xuống quần áo trong tay
"Múc nước tới đây."
"Vâng"
Lan Chi rời đi chuẩn bị.
Một nén nhang sau.
Tô Yên ăn mặc chỉnh tề, ngồi ở trên ghế ăn cơm.
Bên cạnh Lan Chi muốn nói lại thôi.
Nghĩ nghĩ, Lan Chi vẫn là không có nói ra.
Cho đến khi Tô Yên sắp ăn xong.
Ngẩng đầu, nghi hoặc
"Em có chuyện nói với ta?"
Sau đó, nhìn đến Lan Chi còn đang do dự, nàng nói thẳng
"Em nói đi."
Lan Chi nói
"Tiểu hầu gia, hầu phủ bị người của Tam điện hạ vây quanh."
"Âu Dương Thanh?"
"Vâng, đêm qua, Đại hoàng tử Nhị hoàng tử đồng thời bức vua thoái vị.
Hai phương thế lực không biết vì sao đánh lên, cuối cùng bị người của Tam điện hạ bắt lại.
Hiện giờ Tam điện hạ đã là Thái Tử điện hạ.
Hoàng Thượng bệnh nặng, muốn thoái vị, Tam điện hạ chọn ngày đăng cơ."
Qua một đêm, triều đại đã thay đổi.
Mà người thắng cuối cùng, thế nhưng là vị Tam điện hạ kia ngày ngày ngõ liễu thanh lâu, không làm chuyện gì đứng đắn.
Này chỉ sợ là dọa người đến rớt cằm.
Tô Yên vừa ăn vừa nghe.
Sau đó, từ trong đầu dò hỏi Tiểu Hoa
"Hôm qua không phải em nói, Đại điện hạ bức vua thoái vị, nhị điện hạ bảo hộ Hoàng Thượng sao?"
Tiểu Hoa nãi thanh nãi khí
"Đúng vậy, ký chủ."
"Như thế nào, ta ngủ một giấc, liền biến thành cái này?"
"Ký chủ, đêm qua nhị điện hạ thành công chém đầu Đại điện hạ trước cửa cung điện, bất quá nhị điện hạ cũng tổn thất thảm trọng. Sau đó, còn chưa tu chỉnh, liền tương ngộ cùng binh mã của Tam điện hạ."
"Ngư ông đắc lợi?"
"Đúng vậy ký chủ."
Còn lời nói của Lan Chi, tự nhiên là người thắng sớm đã chuẩn bị tốt lí do.
Hỏi xong, Tô Yên ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Lan Chi
"Vì sao nhân mã Tam điện hạ lại vây hầu phủ?"
Lan Chi lắc đầu
"Không biết. Hôm qua, là người của Tam điện hạ tới cứu chúng ta.
Nhưng bọn họ chậm chạp không cho lui binh, cũng không cho phép bất luận kẻ nào đi vào hoặc đi ra."
Tô Yên ăn bánh bao nhỏ.
Đôi mắt hạ xuống.
Bỗng nhiên, nàng như là nhớ tới cái gì
Chớp chớp mắt
"Cơ Ngọc đâu?"
"Cơ Ngọc đại nhân đang đứng ở tiền viện hầu phủ."
Tô Yên gật gật đầu, lại cúi đầu tiếp tục ăn cái gì.
Chờ đến khi ăn no, nàng hỏi
"Hắn ở với ai? Đứng ở tiền viện làm gì?"
Lan Chi thanh âm nhỏ chút, nhìn sắc mặt chủ tử nhà mình
"Hôm qua, ngài không phải tức giận với Cơ Ngọc đại nhân sao?
Còn răn dạy hắn, không cho hắn đi vào phòng.
Cơ Ngọc đại nhân quá thương tâm, cả một đêm mưa vẫn luôn đứng ở bên ngoài."
Tô Yên dừng một chút.
"Cả một đêm mưa, vẫn luôn đứng ở bên ngoài?"
Lan Chi gật đầu
"Vâng, bất quá hầu gia, hắn che giấu nhiều chuyện như vậy, ở bên ngài với mục đích không thuần túy, ngài tức giận cũng là đúng."
Vừa dứt lời, Tô Yên liền đi ra ngoài.
Lan Chi vội vàng dừng miệng, đi theo phía sau Tô Yên.
Cho đến khi đi vào tiền viện.
Vào sáng sớm, còn có một tia lạnh lẽo.
Đêm qua trời mưa, trên mặt đất một mảnh ẩm ướt.
Cơ Ngọc đứng ở giữa sân kia.
Cúi đầu, vẫn không nhúc nhích.
Trên người đều ướt đẫm.
Nước mưa theo mái tóc đen nhánh của hắn nhỏ giọt xuống.
Khác với bộ dáng thanh lãnh ngày xưa.
Hiện giờ, phá lệ nghèo túng chật vật.
Tô Yên đi qua, nhíu mày.
"Chàng như thế nào vẫn luôn đứng ở nơi này?"
Nghe tiếng nàng, Cơ Ngọc liền trố mắt ngay lập tức.
Biểu tình có chút hoảng hốt.
Ngay khi thấy rõ ràng là Tô Yên, đôi mắt u ám kia rốt cuộc bắt đầu có thần sắc.
"Leng keng, chúc mừng ký chủ, ngôi sao thứ ba sáng lên."