Mục lục
Nam chủ bệnh kiều, sủng lên trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hạ Thiên



Beta: Tinh Niệm



Sáng sớm hôm sau, Tô Yên bị điện giật đau đến tỉnh.



Lúc tỉnh dậy, cô thấy Cesar đang hôn trộm mình.



Mà Tô Yên, chỉ cảm thấy đau đớn.



Thế cho nên dùng lực một chút, đẩy người ra.



Cesar không phòng bị, bị đẩy lảo đảo hai bước.



Sững sờ ở chỗ đó.



Tô Yên không ngừng xoa tay.



Đau quá.



Lập tức đau đến nước mắt lưng tròng.



Cesar nguyên bản bị cô đẩy có chút bất mãn.



Còn chưa có hôn đủ.



Lại bởi vì hôn trộm vừa vặn bị bắt được nên thẹn quá thành giận.



Nhưng nhìn bộ dáng kia của Tô Yên, trong lòng mềm rối tinh rối mù.



Chỉ cảm thấy tiểu giống cái của hắn cũng thật đẹp a.



Còn Tô Yên đang hỏi Tiểu Hoa



"Vì sao hắn hôn ta, ta lại đau như vậy?"



Tiểu Hoa trả lời



"Ký chủ, dựa theo Cesar đại nhân yêu cầu, hắn không cho chị chạm vào quần áo, mà vừa nãy quần áo hắn chạm vào cổ tay của chị a."



Tô Yên nghe, trầm mặc.



Cesar đương nhiên không biết Tô Yên suy nghĩ cái gì.



Hắn đi lên trước, đưa lá sen trong tay tới trước mặt cô



"Ăn trái cây."



Tô Yên do dự trong chớp mắt.



Hỏi Tiểu Hoa một chút



"Là không thể đụng vào quần áo, nhưng là có thể chạm vào hắn đúng không?"



Tiểu Hoa vừa nghe



"Ách... theo logic thì, hẳn là có thể."



Tô Yên nghe được, lúc này mới duỗi tay lấy trái cây trong tay hắn.



Cúi đầu, một ngụm một ngụm ăn.



Cesar thấy cô vẫn luôn cúi đầu ăn.



Giống như là rất thích.



Liền đặt trái cây ở trước mặt cô.



Hắn còn chưa quên tiểu giống cái này lừa gạt mình đâu.



Cho nên, hắn phải đợi tiểu giống cái tới lấy lòng hắn.



Nghĩ như vậy, Cesar liếc mắt nhìn Tô Yên một cái.



Sau đó sửa sang lại áo bào trắng một chút, xoay người đi ra ngoài.



Hắn đi không tính là nhanh.



Không, phải nói là đi rất chậm.



Thậm chí một bước đi, hai bước dừng, như là đang tìm cái gì, lại như là đang chờ đợi ai đó.



Cho đến khi hắn đi tới cửa động, trong sơn động vẫn an tĩnh một mảnh, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng răng rắc răng rắc gặm trái cây.



Cesar mặt có chút xấu.



Tiểu giống cái vì sao còn chưa tới giải thích lấy lòng hắn?



Rõ ràng là cô sai.



Là cô giấu giếm mình.



Cesar trước nay đều không có giao lưu cùng bất luận tiểu giống cái nào, thực không cách nào hiểu được tiểu giống cái của mình.



Cuối cùng, chỉ có thể rầu rĩ đi ra sơn động.



Cầm con mồi mới săn trở về đi xử lý.



Đảo mắt đã ba ngày trôi qua.



Ánh mặt trời giữa trưa.



Đối với thú nhân ở nơi này, đây là một thời tiết thích hợp để tắm nắng.



Nhưng đối với người mới vừa xuyên như Tô Yên.



Nóng hôi hổi, chỉ làm cô cảm thấy sắp bị nướng chín.



Cô dán vào cái bụng của Bạch Hùng, được hắn thực che chắn ánh mặt trời, nhanh chóng hành tẩu* ở trong rừng cây.



*giao du, đi lại



Trên trán cô thấm mồ hôi, nhưng là dán vào người Bạch Hùng mát lạnh, còn có thể chịu đựng.



Cesar buồn rầu lên đường.



Từ buổi sáng, bọn họ vẫn luôn đi đường.



Hiện giờ đã là buổi chiều.



Không có dừng lại nghỉ tạm.



Môi Tô Yên trở nên trắng bệch.



Cúi đầu không nói một câu.



Không phải cô không nói, là cô chỉ cần phát ra một chút thanh âm với Cesar, sẽ lập tức bị điện giật.



Cho nên, khát một chút liền khát một chút đi, không uống.



So sánh với Tô Yên vừa khát vừa đói.



Cesar bên này lại là bực bội lại buồn bực.



Tiểu giống cái đã suốt ba ngày đều không nói chuyện cùng hắn.



Một câu cũng không có nói qua.



Không chỉ như thế.



Cô còn không muốn đụng vào hắn khi biến thành người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK