Beta: Tinh Niệm
Vừa nhìn đã biết chính là dùng thủ đoạn không chính đáng lừa Tô Yên mang đi rồi.
Chỉ cần nghĩ đến nếu lấy đi trái tim Tô Yên lại đây, nàng sẽ ngày đêm tơ tưởng, mỗi ngày nhắm mắt mở mắt đều nghĩ đến hắn ta, sợ là sẽ làm bản thân ghê tởm đến chết mất.
Nam Nhiễm nhìn Tô Yên vẫn luôn trầm mặc không nói lời nào, hỏi
“Còn muốn chết?”
Tô Yên lắc đầu.
“Ta sẽ đi tìm hắn. Và... báo thù.”
Nam Nhiễm nghe xong, đứng dậy.
Một thân y phục đỏ tươi, chỗ mắt cá chân trắng nõn có một chuỗi vòng.
Nàng lại lần nữa ngồi xuống vương tọa phía sau, mơ màng như sắp ngủ
“ Chẳng có gì thú vị.”
······
Tại nơi địa giới vĩnh hằng này.
Thời gian chính là thứ không đáng giá nhất.
Một lúc đả tọa, có lẽ đã vài thập niên sau.
Một hồi tu luyện, đại khái liền có thể liên tục vài trăm năm.
Chớp mắt hàng ngàn năm đã trôi qua.
Cửu Trọng Thiên chín vị Chủ Thần chỉ còn lại tám vị.
Hiện giờ, Diệp Thiên Linh đứng đầu.
Năm đó Chủ Thần đứng đầu là Tô Yên, không biết đã đi đâu, không còn tung tích, chẳng còn người nào biết.
Chủ Thần thứ tư Giffy trước kia bị giam giữ, nghe nói vài trăm năm trước cũng đã được thả ra.
Cẩn thận nghĩ lại, tựa hồ không có đại sự gì phát sinh.
A, có một chuyện lớn.
Ngàn năm trước, nghe nói thiếu chủ của Thâm Uyên Ma Vực chết ở Cửu Trọng Thiên.
Hơn nữa, nghe nói công thần giết Quân Vực chính là Chủ Thần Tô Yên trước đây.
Chuyện này khiến bốn phương đều ca tụng hồi lâu.
Nghe nói Thâm Uyên Ma Vực đưa ra tối hậu thư, muốn cùng Cửu Trọng Thiên một mất một còn.
Lại nghe nói, tân nhiệm tôn chủ Thâm Uyên Ma Vực muốn kế vị.
Thời gian là 10 ngày sau.
Chuyện này vừa truyền ra, nháo đến các giới đều oanh động.
Cái gì?
Tân tôn chủ kế vị?
Vị thiếu chủ kia không phải đã chết sao?
Lấy đâu ra tân tôn chủ?
Rất nhanh, Minh giới cùng Cửu Trọng Thiên đều nhận được bái thϊế͙p͙ của Thâm Uyên Ma Vực.
Nghe nói là muốn mời mọi người đến dự lễ nhậm chức.
Lúc này tại địa lao Minh giới.
Chỉ nhìn thấy một nữ tử thân mặc bạch ý đang nhắm mắt đả tọa tu luyện.
Ngồi bên cạnh nàng còn có một nữ tử váy áo đỏ tươi vô cùng nổi bật.
Nữ tử đó biếng nhác dựa vào ven tường, trông có vẻ chán muốn chết rồi.
Một ngụm lại một ngụm cắn trái cây trong tay.
Ước chừng nửa canh giờ sau, liền nghe được một thanh âm trẻ con
“Yên Yên, Yên Yên, chị xem, chị xem.”
Một đứa nhóc mập mạp với hai búi tóc lung lay chạy tới.
Trong túi chứa đầy trái cây đỏ rực.
Thứ này, không phải Tiểu Hồng thì còn ai?
Thân ảnh Nam Nhiễm liền xuất hiện ở cửa địa lao.
Cơ hồ là theo động tác ngồi xuống của nàng, vương tọa nháy mắt cũng biến mất.
Nàng nghiêng đầu, nói
“ Đến đây đi.”
Tiểu Hồng gật gật đầu.
“ Ân ân”
Vừa đáp lời, vừa đưa toàn bộ túi trái cây cho Nam Nhiễm.
Tiểu Hồng nhìn trái cây kia, nuốt nước miếng.
Tay nhỏ muốn lấy một quả.
Nhưng mà còn chưa chạm được tới thì đã bị Nam Nhiễm lấy đi hết.
Ở phía sau Tiểu Hồng, Tô Cổ cũng đã đi tới.
Nam Nhiễm nhìn Tô Cổ một lượt từ trêи xuống dưới, đánh giá
“ Chỉ mới ngàn năm thôi mà lực lượng của ngươi mạnh lên không ít.”
Tô Cổ không trả lời, hắn chỉ túm cổ áo Tiểu Hồng.
Nam Nhiễm cúi đầu, nhìn về phía Tiểu Hồng, có điểm tò mò
“Ngươi tại sao không có một chút thay đổi nào vậy? Mỗi ngày chỉ biết gặm trái cây?”
Tiểu Hồng vừa nghe, nhịn không được đứng thẳng dậy ưỡn ngực.
“Ta cũng rất lợi hại.”
Nam Nhiễm lấy ra quả màu hồng, cắn một ngụm.
Câu được câu không
“Phải không? Ví dụ như?”
Tiểu Hồng suy nghĩ trong chốc lát, sau đó, càng nghĩ càng héo.
Phía sau, Tô Cổ mở miệng
“Nó đã cứu ta.”
Nam Nhiễm nhìn Tô Cổ, lại nhìn nhìn Tiểu Hồng, như suy tư gì đó
“A?”
Mắt Tiểu Hồng sáng ngời, lập tức gật đầu, búi tóc trêи đầu theo động tác của nó mà lung lay mãnh liệt.
“Đúng a!”