Ban đêm buông xuống, Tô Yên cùng Túc Cửu Từ ở bên ngoài hóng gió.
Ngồi ở trên ghế quý phi, Túc Cửu Từ đè hơn nửa thân mình lên Tô Yên.
Gắt gao dán lấy.
Cô muốn động chút cũng không được, hắn một bộ dáng khẩn trương sợ hãi chỉ sợ cô chạy trốn.
Tuy rằng hơi dính người chút.
Nhưng vẫn trong phạm vi có thể tiếp thu.
Ít nhất, bộ dáng này so với chiều nay, khiến trong lòng cô dễ chịu hơn chút.
Bóng đêm đen nhánh, trời đầy sao.
thời tiết thật là đẹp.
Chỉ là, không thấy Tiểu Hồng trong bụi hoa.
Hình như từ giữa trưa hôm nay đã không nhìn thấy nó.
Đêm yên tĩnh, khó có khi Tô Yên cảm thấy yên bình.
Tần Tình Nguyệt đi tới.
"Thiếu gia"
Cô cúi đầu, hô lên một tiếng.
Tô Yên chớp chớp mắt
"Có việc?"
Tần Tình Nguyệt gật đầu.
Tô Yên nghĩ nghĩ, vỗ vỗ cánh tay Quân Vực, ý bảo hắn buông ra chút.
Vốn dĩ cho rằng phải dỗ dành một lúc, chỗ nào biết, hắn thế nhưng thành thành thật thật buông lỏng ra.
Cô có chút kinh ngạc nhìn người phía sau, nhưng mà không nói thêm gì.
Ngồi thẳng dậy.
"Nói đi"
Tần Tình Nguyệt yên lặng nhìn thoáng qua Túc Cửu Từ cũng ngồi dậy, cúi đầu bên cạnh Tô Yên.
Tô Yên giống như hiểu rõ cô suy nghĩ cái gì, ra tiếng
"Không sao đâu, cứ nói đi."
Tần Tình Nguyệt lại quỳ xuống trước mặt Tô Yên.
Cô dập đầu một cái thật mạnh.
Đều có thể nghe rõ ràng thanh âm trán tiếp xúc với mặt đất.
Tần Tình Nguyệt phủ phục trên mặt đất, chậm chạp không chịu ngẩng đầu
"Thiếu gia, mạng của Tình Nguyệt là thiếu gia cứu.
Từ khi thiếu gia mang Tình Nguyệt thoát khỏi địa ngục kia, Tình Nguyệt cũng chỉ có một suy nghĩ, muốn đi theo hầu hạ thiếu gia cả đời."
Tô Yên lẳng lặng nghe, không nói gì.
Sau đó, Tần Tình Nguyệt nói
"Tình Nguyệt biết thiếu gia là nữ tử, sớm muộn gì có một ngày phải gả cho người, nhưng, chỉ cầu thiếu gia, không cần vứt bỏ Tình Nguyệt, cầu ngài, thiếu gia."
Cô thanh âm rõ ràng, là thật lòng muốn ở bên cạnh Tô Yên hầu hạ cả đời.
Tô Yên không có lập tức đồng ý, mà lại nhìn về phía bên cạnh.
"Anh cảm thấy sao?"
Cô hỏi Quân Vực.
Kỳ thật, việc này không cần hỏi hắn.
Tô Yên vốn cũng tính toán muốn Tần Tình Nguyệt đi theo bên người.
Là cô cứu người ra, Tần Tình Nguyệt tựa hồ...đối với cô có chút chấp nhất.
Nếu như phần chấp nhất này không thương tổn cô, vậy cũng không có gì quan trọng.
Nếu như có một ngày Tần Tình Nguyệt tìm được người muốn gả, phải rời đi, vậy liền rời đi, cũng không sao cả.
Nhưng mà, cho tới nay, Quân Vực giống như không thích Tần Tình Nguyệt.
Nếu dựa theo tính tình của hắn, nhất định là muốn làm khó.
Chỉ là lần này, lại một câu cũng chưa nói.
Hắn chỉ an an tĩnh tĩnh cúi đầu ngồi ở chỗ đó.
Khác thường như vậy mới khiến Tô Yên hỏi ra lời.
Quân Vực ngẩng đầu lên, nuốt nước miếng một chút.
Môi run run, sau đó ra tiếng
"Đều tốt"
Tô Yên chớp chớp mắt.
Trong mắt hiện lên kinh ngạc.
Dựa vào tính cách Quân Vực, có thể nói ra lời " hài hòa tốt đẹp " như vậy, cứ cảm thấy quái dị.
Hơn nữa, càng nghe, càng cảm thấy không giống lời nói trong lòng hắn.
"Anh....nói lời thật lòng sao?"
Tô Yên vốn là nghĩ, nếu hắn không phải chán ghét Tần Tình Nguyệt tới cực điểm, vậy thì lưu người lại.
Nếu hắn kịch liệt phản đối, thực chán ghét, vậy thì không để lại nữa.
Chỗ nào biết, lại nghe câu trả lời như vậy từ trong miệng hắn.
Ngược lại khiến cô không xác định.
Quân Vực mí mắt buông xuống, không nói.
Tô Yên nhìn hắn, mày lại nhíu lại.