Đồng chí Tô Đường ở trên xe jeep sinh hờn dỗi, đôi mắt gắt gao trừng hai người đang nói chuyện phiếm kia.
Miệng lộc cộc lộc cộc phát ra thanh âm quỷ dị kỳ quái.
Tức đến đôi mắt đỏ bừng a đỏ bừng.
Mà khi Tô Yên cùng Diệp Lương nói chuyện, còn có người khác cũng đang gấp gáp nhìn chằm chằm.
Đó chính là Tần Cầm.
Tần Cầm ngồi ở trong một chiếc xe chở hàng, chăm sóc Triệu Phong bị thương.
Cô ta nhìn qua cửa kính, vừa vặn thấy được cảnh tượng Diệp Lương nói chuyện cùng Tô Yên.
Ghen ghét, hận ý, vô số cảm xúc nảy lên.
Lúc trước, Diệp Lương đối đãi với cô ta rất tốt.
Nhưng mà từ khi ả Tô Yên tới, sự tình lập tức liền thay đổi.
Dù cho Diệp Lương ngày ngày lạnh nhạt, nhưng cô ta vẫn nhìn ra được, Diệp Lương rất thưởng thức Tô Yên.
Đã là Diệp Lương bất nhân, thì đừng có trách cô ta bất nghĩa!
Tần Cầm ánh mắt quét đến một đôi vợ chồng lòng mang hận ý với Tô Yên.
Xem đi, luôn có rất nhiều người muốn giết chết ả.
Muốn giết Tô Yên, còn không cần đến lượt tự cô ta ra tay.
Tần Cầm cười lạnh, trên mặt đầy vẻ dữ tợn.
Thời gian Tô Yên cùng Diệp Lương nói chuyện phiếm, kỳ thật không lâu lắm.
Hai người đều không phải loại hình am hiểu nói chuyện phiếm.
Diệp Lương sau khi nói vài câu, liền kết thúc đối thoại.
Tô Yên trở lại trong xe, vừa mở cửa ra, liền đối mặt với đôi mắt hạt châu đỏ bừng của Tô Đường.
Trên đầu hắn buộc một nắm tóc, mím môi, đôi mắt đỏ bừng, vừa thấy chính là bộ dáng đang giận dỗi.
Động tác Tô Yên lên xe dừng một chút, sau đó, vẫn lên xe.
Trên vị trí của cô có một túi đồ ăn vặt, mở túi ra xem, nhìn nhìn.
Cô tìm được mấy khối chocolate.
Xé túi đóng gói, đưa qua.
"Muốn ăn không?"
Tô Đường nhấp môi, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào cô.
Trong lòng thực tức giận, cũng không muốn ăn đồ cô đưa qua.
Nhưng... Chocolate bị cô cắn một ngụm.
Mùi hương phát tán ra.
Tầm mắt hắn yên lặng nhìn lướt qua thanh chocolate kia.
"Anh...."
Hắn chậm rì rì mở miệng nói chuyện.
Thanh âm khàn khàn vang lên.
Kết quả, mới vừa hé miệng, thanh chocolate kia đã bị nhét vào trong miệng của hắn.
Răng rắc một ngụm, tiếng vang thanh thúy, cắn ở trong miệng.
Chưa đến chốc lát, chocolate được hòa tan, mang theo hương vị đặc biệt.
Tô Đường động động miệng, lỗ tai cũng nhịn không được giật giật theo.
Trong ánh mắt, màu sắc đỏ bừng nhanh chóng rút đi, khôi phục thành đôi mắt màu đen.
Ưm, ăn ngon.
Tô Yên thấy hắn ăn vui vẻ như vậy, liền lột hết thanh chocolate kia, đưa qua.
Hắn ai đến cũng không cự tuyệt, răng rắc răng rắc tất cả đều ăn hết.
Chờ đến khi ăn chocolate xong, nhìn cảm xúc hắn cũng đươc trấn an xuống.
Cô cầm lấy nước khoáng, uống một ngụm
"Vừa mới nãy sao lại tức giận? Có người khác vào đây?"
Nhắc tới việc này, vốn dĩ Tô Đường đã dời đi chú ý, nháy mắt lại nghĩ tới cảnh tượng Tô Yên nói chuyện phiếm cùng những người khác.
Hắn bực mình hừ một tiếng.
Sắp xếp lời nói hơn nửa ngày, mới ra tiếng
"Em có thể cùng anh, nói chuyện."
Tô Yên cẩn thận nghe, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn.
Cho nên...hắn là bởi vì cô không nói chuyện với hắn, nên mới tức giận?
Nhưng, khi cô đi ra ngoài, hắn còn đang ngủ a, như thế nào cùng cô nói chuyện??
Nhưng mà thấy đôi mắt hắn đã khôi phục bình thường, vậy việc này tốt nhất vẫn là không cần nhắc lại.
Cô nghiêm túc gật đầu
"Được"
Cùng hắn nói chuyện nhiều hơn?
Ân, cũng có thể luyện cho hắn nói chuyện lưu loát một ít.
Hiện tại, khi hắn nói chuyện so với lúc mới bắt đầu đã tốt hơn rất nhiều.
Một bên đồng ý, một bên mở ra đồ ăn vặt khác.
Cô phát hiện, vị vua tang thi Tô Đường này, quả thực là yêu sâu sắc đồ ăn vặt.
Cái gì khoai lát, que cay, đưa cái gì ăn cái đó.
Khi hắn ăn vào trong miệng, trên mặt biểu tình thực sung sướng, thật cao hứng.