Mục lục
Nam chủ bệnh kiều, sủng lên trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thanh Hoa



Beta: Tinh Niệm



Trong thế giới nhân loại, sẽ thường xuyên nghe được một câu.



Mọi người đều chỉ có thể nhìn thấy vinh quang của người khác, chỉ cảm thấy người này có được vận may trời ban nên mới ghen ghét đến nổi điên. Lại không thấy được ở sau lưng, họ đã phải chịu bao nhiêu vết thương, trải qua bao nhiêu đau khổ.



Giffy âm độc nhìn về phía Kiêu Lôi.



Kiêu Lôi lãnh đạm trào phúng nói một câu



"Thủ hạ bại tướng cũng chỉ có tư cách dùng miệng thôi."



"Ngươi!"



Diệp Thiên Linh nhìn về phía trước,



"Được rồi, đừng náo nữa."



Thanh âm lạnh như băng, không nghe ra chút cảm xúc.



Trận chiến hỗn độn trêи không trung còn đang tiếp tục.



Hai người kia thế nhưng chẳng phân thắng bại, giằng co thật lâu.



Cho đến khi lão nhân râu bạc móc ra gậy đen, vung tới phía Tô Yên.



Phanh!



Tô Yên dừng ở trêи mặt đất, phun ra một búng máu.



Thấy tình huống như vậy, lão nhân râu bạc cười ha ha.



Chờ cười đủ rồi, ông ta mới nói



"Ngươi, thực không tồi."



Tô Yên lau máu ngoài miệng.



Nàng vẫn bất động thanh sắc, nói



"Ngươi thắng."



Lão nhân kia nâng gậy gỗ, nháy mắt nó liền biến ảo.



Gậy gỗ dần dần biến nhỏ, biến thành một cây trâm màu đen.



Cây trâm kìa thực xấu, chẳng khác nào một cái cành khô.



Sau đó lão nhân đưa cây trâm kia tới trước mặt Tô Yên.



"Về sau, nó là của ngươi."



Mí mắt Tô Yên không hề nhúc nhích.



Lão vuốt bộ râu bạc của mình



"Dùng thứ này có thể giết hắn, từ đây, trong thiên địa, ngươi sẽ không còn điểm yếu nữa."



Tô Yên chậm rãi đứng dậy.



Nàng cúi đầu, thanh âm bình tĩnh



"Rút thần hồn của ta đi."



Thân thể lão ta liền khựng lại, ý cười trêи mặt dần dần biến mất, ông ta từng câu từng chữ nói



"Gàn bướng hồ đồ!"



Hai người lẳng lặng đối diện.



Lão nhân kia lại chậm rãi trở nên phẫn nộ.



"Ngươi đừng tưởng rằng ta không có biện pháp bắt ngươi. Chớ quên, không có ngươi, thì phía dưới kia còn có một người khác!"



Nhắc tới một người khác, Tô Yên giật giật mày.



"Ta không quên."



Một người bị cướp mất trái tim, một phần khác của nàng.



Lão nhân cầm cây trâm kia, tức giận chỉ vào Tô Yên



"Vì để ngươi trở nên càng mạnh, ta tước đoạt đi sự ích kỷ, sự dối trá, cùng tình cảm dư thừa trong ngươi, còn có cả phần cảm xúc âm u không dùng được kia nữa. Ngươi không hiểu thương hại, cũng không cần thiện lương, ngươi chỉ cần vĩnh viễn bình tĩnh, nắm giữ tất cả trời đất này trong tay. Chỉ cần ngươi giết hắn, ngươi sẽ là người kế thừa Thiên Đạo hoàn mỹ nhất do ta vất vả bồi dưỡng."



Thế gian này tất cả đều dựa theo quy tắc mà tiến hành.



Chỉ là hiện giờ, hắn sắp cùng thiên địa hợp làm nhất thể, hóa thành khói nhẹ trở về thiên địa.



Trước khi hắn tiêu vong, Thiên Đạo cần có một người kế nhiệm.



Tô Yên, là người tốt nhất mà hắn chọn được.



Nhất định phải là nàng, chỉ có thể là nàng.



Tên nam nhân làm vướng bận kia, cái gì mà thiếu chủ chứ.



Làm việc xấu xa như vậy, ý đồ muốn vây khốn người kế thừa hoàn mỹ nhất của hắn?



Hah, hắn ta nhất định phải chết.



Lão nhân lại vuốt chòm râu, ép hỏi Tô Yên



"Mộc trâm này, ngươi vẫn không nhận?"



Nàng ngẩng đầu, trầm mặc thật lâu.



Bỗng nhiên, nàng nâng tay trái lên, ấn ở cổ tay phải của mình.



Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh, trêи cổ tay bên phải liền biến động.



Lão nhân râu bạc ngây người trong chớp mắt.



Hắn trước nay chưa từng nghĩ tới.



Thế nhưng có một ngày, người thừa kế của mình sẽ lựa chọn tự tróc thần hồn để phản kháng kế thừa vị trí hắn để lại.



Kim quang từ quanh thân Tô Yên phát ra.



Nàng đứng ở chỗ đó, chỉ nhẹ nhíu mày.



Nhưng kim quang kia như lưỡi dao sắc bén, đâm thủng thân thể nàng, mỗi một tấc da thịt, tất cả đều như bị tách ra để nó thoát đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK