Beta: Tinh Niệm
Nhưng hôm nay.
Hắn cũng không hề hưng phấn như trước.
Hơn nữa, còn cực kỳ không thích mùi máu này.
Hắn cúi đầu nhìn viên kẹo trong tay.
Sau đó bóc một cái ra, bỏ vào miệng.
Ngay lập tức vị ngọt lan tỏa trong miệng.
Rất ngọt.
Hắn không thích đồ ngọt.
Nó cũng giống như mớ hỗn độn mà cô tặng cho hắn trước đó.
Vô dụng lại chiếm diện tích.
Đến bây giờ, đống đồ đó vẫn chất đầy trong tủ của hắn.
Trong đầu nghĩ lại chuyện buổi tối hôm nay.
Hắn rời khỏi phòng bệnh Tô Yên, đang định về nhà.
Tiếp đó, không biết cô nhận được tin gì.
Bỗng nhiên xốc chăn lên rời giường, đi giày vào liền chạy ra ngoài.
Thậm chí không có chào hỏi hắn một câu.
Xoa bả vai liền chạy.
Hắn không phải là người lo chuyện bao đồng.
Đối với chuyện của người khác hiếm khi chú ý.
Chỉ là nghĩ đến mấy thứ vô dụng cô tặng mình.
Và hai nụ hôn vừa rồi.
Cuối cùng, hắn vẫn đi tìm cô.
Khi hắn tìm thấy cô lại là cảnh cô hộc máu.
Đỡ tường, nháy mắt suy nhược.
Đó là lần đầu tiên hắn cảm thấy máu có chút chướng mắt.
Cũng là lần đầu tiên, hắn cảm thấy cô vợ của hắn không như hắn nghĩ.
Hắn phát hiện không biết bắt đầu từ khi nào.
Hắn để ý đến cô.
......
Ngày hôm sau, Tô Yên tỉnh lại.
Lúc này cô lại lần nữa về phòng bệnh của mình.
Hơn nữa toàn thân được băng bó như cái xác ướp.
Chỉ có thể bất động ở trên giường.
Tô Yên động động tay.
Nâng lên, làm đổ ly nước bên cạnh.
lạch cạch!
Làm tất cả mọi người đang chơi đùa trên sô pha chú ý đến.
Tiểu Hoa nhanh chóng nước mắt lưng tròng
"Ký chủ, chị tỉnh rồi!!"
Nó mặc quần yếm, ngoài miệng còn dính ít sữa.
Mà lúc này, trong đầu Tô Yên vang lên tiếng thông báo
"Leng keng, chúc mừng ký chủ, một ngôi sao đã sáng lên."
Tô Yên chớp chớp mắt.
Sáng lên rồi?
Cô đã làm cái gì??
Ách...... đêm qua tặng hai viên kẹo.
Cho nên, hắn bởi vì hai viên kẹo kia mà có cảm tình??
Tô Yên muốn ngồi dậy.
Tô Cổ nhìn ra bèn đi tới mép giường, nâng giường cao lên.
Hai người thêm một con rắn quay xung quanh Tô Yên.
Tô Yên nói
"Chuyện ngày hôm qua là như thế nào?"
Tiểu Hoa lắc đầu
"Chúng em cũng không biết!"
Tô Cổ
"Bọn em đang trên đường trở về, đột nhiên xuất hiện cái hố đen kia, thiếu chút nữa nuốt Tiểu Hồng vào trong."
Tô Cổ nói khái quát chuyện đêm qua một chút.
Tiểu Hồng giơ đuôi lên
"Tê tê tê tê tê"
Chị xem, chị xem, nó còn cắn em.
Chỉ thấy đuôi Tiểu Hồng sưng to như cái bánh bao.
Nhìn qua trông rất buồn cười.
Tô Yên nghe xong, nhắm mắt lại.
Cô nhớ rõ, người kia nói "giao đồ ra đây".
Cô ngẩng đầu, đảo quanh ba người.
Cuối cùng dừng trên người Tiểu Hồng
"Em lấy đồ của hắn?"
Tiểu Hồng ngây ngốc.
"Tê tê tê tê tê"
Em không có, em không phải loại rắn như vậy.
Tiểu Hồng lập tức liền giận dỗi.
Yên Yên lại nghĩ nó như vậy, hừ!
Tô Yên giọng khàn khàn
"Trong ba các em, chỉ có một người đã từng tiếp xúc với cái hố đen kia, cũng có khả năng cầm đồ của hắn nhất."
Người áo đen kia chắc chắn như vậy.
Chứng minh rằng đồ hắn muốn đang ở trong tay mấy người bọn họ.
Tiểu Hồng nghe vậy, cảm thấy Tô Yên nói rất có lý.
Nhưng, nó không có lấy bất cứ thứ gì a.