Chỉ nghe, phịch một tiếng, đại môn phủ công chúa bị phá mở.
Từ bên trong trào ra một ít thị vệ ngăn trở
"Các ngươi đang làm cái gì??"
Lời vừa mới ra miệng, đã nghe thấy Vũ Văn Húc buông xuống con ngươi, thanh âm hờ hững
"Giết"
Giọng nói vừa dứt, cấm vệ quân rút đao dũng mãnh xông vào.
Chỉ có thể nghe được thanh âm trường đao đâm vào trong thân thể.
Phía sau, tiểu thái giám đẩy xe lăn cho Vũ Văn Húc cũng là cố nén sợ hãi.
Đẩy Vũ Văn Húc vào trong phủ công chúa.
Hắn ở gần, cho nên có thể rõ ràng cảm nhận được áp lực lửa giận trên người Vương gia.
Vương gia trở về nhà, khi nghe được Tô Yên bị Lương Nguyệt mời đi dùng bữa, biểu tình đã không tốt lắm.
Sau đó, Vệ Uyển cả người đầy là máu vội vã chạy về, nói công chúa muốn giết Tô Yên.
Vương gia trên người phát ra áp lực cùng lửa giận, mãi cho đến hiện tại vẫn chưa nguôi.
Biết rõ Vương gia hiện giờ đã mưu phản, hơn nữa nguyên nhân chỉ là bởi vì một nữ nhân.
Nhưng mà, không có người dám nói cái gì.
Toàn bộ đều nghe lệnh hành sự.
Giáp sắt gươm đao theo hành động mà cọ xát phát ra tiếng vang.
Nghiêm túc, giằng co, gấp gáp.
Tất cả mọi người biết, sợ là qua ngày hôm nay Đại Lương quốc sẽ đổi chủ a.
Khi cấm vệ quân chế phục những thị vệ kia, xông vào phủ công chúa.
Đi vào trước cửa thính đường.
Liền gặp được công chúa Lương Nguyệt, được một tỳ nữ nâng.
Đứng ở phía trên bậc thang.
Chung quanh được mấy chục thị vệ bảo hộ.
Xe lăn gỗ cọ xát với mặt đất phát ra tiếng vang, ở nơi đông người như vậy, vẫn như cũ có thể nghe được rõ ràng.
Lương Nguyệt sắc mặt mang theo nước mắt, trên đầu dính vết máu, nhu nhược ngã vào trong lòng tỳ nữ.
Ngay khi nhìn thấy Vũ Văn Húc xuất hiện, nước mắt xoát một chút chảy ra.
"Vương gia thật sự muốn bất công như thế? Ta chỉ là mời Tô Yên cô nương cùng nhau dùng cơm trưa, mà ngài còn huy động cả cấm vệ quân tới đây, người không biết, còn tưởng rằng Vương gia là muốn tạo phản"
Vũ Văn Húc nâng lên mí mắt, một câu vô nghĩa cũng không có
"Nàng ấy ở đâu"
Khẩu khí lạnh nhạt.
Khiến Lương Nguyệt cứng người trong một cái chớp mắt.
Lương Nguyệt nhéo khăn tay, lau nước mắt trên mặt
"Tô Yên bởi vì biết ta cùng với Vương gia có hôn sự, đối với ta sinh ra hận ý, muốn giết ta, như thế, Vương gia cũng muốn che chở nàng?"
Vũ Văn Húc nghe, dừng một chút
"Hôn ước ta với ngươi đã giải trừ, ngươi còn nói việc này cho nàng, giết ngươi, có lý."
Lương Nguyệt nháy mắt nắm chặt tay.
"Nàng ta ghen tị điêu ngoa như thế, Vương gia thích nàng ta cái gì?!"
Vũ Văn Húc đầu ngón tay thon dài nhẹ điểm ở trên tay vịn xe lăn, tựa hồ lười cùng nàng ta nói lời vô nghĩa.
"Cung tiễn"
Thanh âm lãnh đạm vừa ra.
Liền nghe được có tiếng bước chân vang lên.
Sau đó, phía trên tường vây phủ công chúa, mấy chục thị vệ đã cầm cung tên đồng thời nhắm ngay Lương Nguyệt đứng ở trung tâm.
Hắn con ngươi đen nhánh
"Ta đếm tới 3, nói cho ta nàng ở đâu."
Lời nói vừa ra, Lương Nguyệt cắn chặt răng, sắc mặt trắng bệch.
"Một"
"Hai"
"Ở chỗ này!!"
Rốt cuộc, vẫn là Lương Nguyệt đầu hàng.
Vũ Văn Húc theo thanh âm nhìn qua.
Chỉ thấy ở đằng sau đám thị vệ, Tô Yên bị trói kín mít, đang lâm vào hôn mê.
Vũ Văn Húc trong mắt có cảm xúc quay cuồng.
Mà lúc này, Lương Nguyệt nắm một cái chủy thủ, vắt ngang ở trên cổ Tô Yên.
Rốt cuộc, lúc này nàng ta không hề che dấu hận ý lập loè trong mắt.
"Vũ Văn Húc, ngươi muốn giết ta? Vậy nhìn xem là cung thủ của ngươi nhanh, hay dao nhỏ trong tay ta nhanh."
Thanh âm sắc nhọn rơi xuống.
Thân thể Vũ Văn Húc cứng đờ trong một cái chớp mắt.
Mặc dù che dấu rất nhanh, nhưng vẫn để Lương Nguyệt thấy được.
Nàng ta cười, tức khắc thả lỏng thân thể.
Giống như có Tô Yên, chính là có một tấm chắn vậy.
Nhẹ nhàng cười nói
"Như thế nào không nói gì? Đau lòng?"