Khi hắn nói ra chữ này, mắt liền đỏ.
Từ ngày ấy gặp qua Lâm Y Nhân ở dưới lầu nhà Tô Yên, hắn vẫn luôn chạy ngược chạy xuôi, công việc bận rộn không ngừng.
Chính là muốn ném ba chữ Lâm Y Nhân này ra khỏi đầu.
Lại không ngờ được, đến nơi này, nghe thấy Tô Yên buột miệng hỏi, Kỷ Tinh Vũ nháy mắt bị đánh trở về nguyên hình.
Hắn rất nhớ cô ấy a.
Kỷ Tinh Vũ bật ra tiếng cười nghẹn ngào
"Cô giáo, chị nói, em còn có cơ hội hay không?"
Thiếu niên kiêu ngạo tự tin giống như Kỷ Tinh Vũ, vậy mà có lúc lại hỏi qua ý kiến người khác, có thể thấy được chính cậu cũng mờ mịt, không tự tin.
Tô Yên thực nghiêm túc gật gật đầu
"Có a, Lâm Y Nhân nói thích cậu."
Kỷ Tinh Vũ ngẩn ra, giây tiếp theo thần sắc trong nháy mắt mừng như điên.
Lại như là không xác định, hỏi cẩn thận
"Cô giáo, chị nói, là sự thật?"
Tô Yên gật đầu
"Cô bé bởi vì thích cậu, cho nên không muốn cùng cậu ở bên nhau."
Kỷ Tinh Vũ mờ mịt
"Vì sao?"
"Cô ấy sẽ tự ti, sẽ không còn là chính mình."
Tô Yên nói thẳng vấn đề.
Kỷ Tinh Vũ thân thể cứng đờ, giải thích
"Tôi, tôi sẽ không bắt cô ấy làm cái gì. Tôi sẽ thật lòng thích cô ấy......"
Thân là người Kỷ gia, cả đời này xuôi gió xuôi nước, trước nay muốn cái gì duỗi tay là có thể lấy được.
Tự ti?
Hai từ này viết như thế nào?
Hơn nữa, hắn thích Lâm Y Nhân, quá để ý, cho nên lại không rõ ràng.
Tô Yên ra tiếng
"Cậu cho cô bé một con đường, cô ấy sẽ tự đi đến trước mặt cậu."
Lâm Y Nhân cảm thấy tuyệt vọng, là bởi vì cô không có đường thể đi.
Cho cô tiền sao?
Quá ngắn ngủi, xài hết liền không có.
Vẫn khiến Lâm Y Nhân tự ti thấp thỏm lo âu.
Trừ phi cho cô một con đường rõ ràng, khiến cô tự mình từng bước một đi về phía trước.
Tiền sẽ có, chính mình kiếm, chính mình dựa vào.
Những nỗi lo lắng đó, những điều bất đắc dĩ đó, tự nhiên đều sẽ biến mất.
Từ trước đến nay Tô Yên không biết nói lời an ủi, dăm ba câu, lại chỉ điểm cho người thoát khỏi cơn mê.
Kỷ Tinh Vũ đầu óc phản ứng rất mau, ánh mắt hắn sáng ngời, ngay cả anh trai cũng không đi thăm nữa.
Ngược lại liền chạy đi ra ngoài.
Kỷ Tinh Vũ đi rồi, Tô Yên cũng đi vào trong phòng.
Cô nhìn chén thuốc trống không.
Kỷ Diễn lại lần nữa nằm ở trên giường, đắp chăn, mặt quay vào tường, bộ dáng đang ngủ.
Cô chớp chớp mắt, đi qua nhìn.
Thấy Kỷ Diễn tuy rằng nhắm mắt lại, nhưng mà lông mi run rẩy, không có ngủ.
Cô ra tiếng
"Anh thấy mệt sao?"
Nửa ngày, Kỷ Diễn chậm rì rì
"Không mệt"
Tô Yên mờ mịt,
"Không mệt còn muốn ngủ?"
Giây tiếp theo, Kỷ Diễn quay đầu, mở to mắt.
Con ngươi đen như mực nhìn Tô Yên, trong đó tất cả đều là ủy khuất.
Giống như là cô khi dễ hắn vậy.
Tô Yên ngồi ở mép giường, nghi hoặc
"Anh có chuyện muốn nói với em sao?"
Kỷ Diễn trầm mặc.
Cô lại lần nữa nói
"Nếu anh không nói, em lại không hiểu được."
Kỷ Diễn cúi đầu, tay túm một góc chăn. Sau đó, nhỏ giọng ra tiếng
"Em có phải thích rất nhiều người hay không?"
Hắn nói chuyện rất chậm, càng nói thanh âm càng run. Tô Yên mờ mịt, cô... hả?
Cho nên, hắn rốt cuộc cả ngày miên man suy nghĩ chút cái gì đây??
"Chỉ thích mình anh, không có người thứ hai."
Cô nói nghiêm túc.
Kỷ Diễn lông mi run run, đem cả người chui lại vào trong chăn
"Không phải, còn có Hướng Trùng."
Tô Yên sửng sốt, thế cho nên bật thốt hỏi ra
"Anh biết Hướng Trùng?"
Kỷ Diễn nghe lời cô nói, sắc mặt càng ngày càng trắng, hắn yên lặng quay đầu, lại lần nữa nhìn tường, bộ dáng không muốn nhìn cô.