Túc Thiên thấy Diệp Lương nói như vậy, ý bảo một chút huynh đệ phía sau mình.
Không cần đi quản.
Bởi vì... phán đoán của vợ vĩnh viễn đều đúng.
Hắn làm theo là được rồi.
Lúc trước còn tưởng rằng Triệu Phong là người của Tiểu Diệp Tử.
Dẫn hắn cùng đi tìm kiếm vật tư, đồ vật không tìm được mấy thứ, nhưng thật ra kéo chân sau không ít.
Vốn đã phiền.
Mà giờ đây mới biết, hóa ra không phải người của Tiểu Diệp Tử, biết thế hắn đã ném hắn ta đi cho rồi.
Tô Yên ném chủy thủ xuống đất.
"Được rồi, về sau anh không nợ tôi nữa."
Thái độ bình đạm, không hề có bất luận dao động gì.
Triệu Phong đau đớn đến mồ hôi lạnh chảy ròng.
Hắn ánh mắt hung tợn, thanh âm khàn khàn rống giận
"Lúc trước tôi không hề cầu xin cô cứu tôi! Là cô tự nguyện!!"
Hắn thở hồng hộc ngã trên mặt đất, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yên.
Tô Yên gật gật đầu
"Đúng vậy."
Nhưng mà sau đó, liền nghe cô chậm rì rì một câu
"Tôi hiện tại chém rớt một đầu ngón tay của anh, cũng là tự nguyện."
"Cô!!"
Một câu, khiến hắn á khẩu không trả lời được.
Đau đớn cùng phẫn nộ làm Triệu Phong suýt nữa ngất.
Tô Yên không nói gì nữa, chỉ xoay người đi trở về trong xe.
Hành động lần này làm không ít người chú ý đến cô.
Túc Thiên ánh mắt cũng là lơ đãng lướt qua xe jeep.
Xuyên thấu qua cửa sổ xe, thấy được người bên trong.
Trong nháy mắt, cùng nam nhân trong xe kia nhìn nhau.
Túc Thiên híp mắt một chút.
Không có ra tiếng.
Sau khi Tô Yên trở lại xe, Triệu Phong mới được người đến cứu trợ.
Băng bó trị liệu, chỉ là nửa cái ngón tay kia, sợ là ấn không quay về được.
Nơi này không phải bệnh viện, điều kiện trị liệu đơn sơ, thiết bị khử trùng đều không có.
Nếu là cứ muốn gắn vào, xác suất rất lớn sẽ bị nhiễm trùng, làm cho toàn bộ tay đều phải chặt đi.
Khi Triệu Phong từ trong miệng Bao Tử biết được tình huống tay mình.
Sắc mặt xám xịt.
Ngốc ngốc ngồi ở chỗ đó thật lâu.
Hắn không rõ, như thế nào lại đột nhiên trở thành bộ dáng này?
Càng làm cho hắn không hiểu chính là, nữ nhân ngoan ngoãn nghe lời ngày trước, như thế nào lại biến thành bộ dáng hiện giờ?
Rốt cuộc, là nơi nào xảy ra vấn đề?
Sau khi hai đội Diệp Lương cùng Túc Thiên hội hợp, Diệp Lương đơn giản nói một chút sự tình phát sinh ở nơi này cho Túc Thiên.
Không ở lại lâu, rất mau lên đường rời đi.
Lúc này, Tô Yên, Tô Đường, Diệp Lương, Túc Thiên ngồi trong cùng một chiếc xe.
Túc Thiên lái xe, Diệp Lương ngồi trên ghế phụ.
Tô Đường tiếp tục ghé vào trên người Tô Yên.
Thật lâu sau, chỏm tóc trái tim của Tô Đường nhếch lên một sợi tóc.
Từ cửa kính xe, Tô Đường trong lúc vô tình nhìn thấy đầu tóc của mình.
Hắn ngẩng đầu, ý bảo Tô Yên
"Tóc, hỏng rồi."
Thanh âm khàn khàn vang lên.
Tô Yên nhìn nhìn, xác thật nên buộc lại một chút.
Duỗi tay cởi bỏ tóc của hắn.
Bởi vì buộc lâu rồi nên tóc quăn lợi hại.
Bày biện ra một độ cong xiêu xiêu vẹo vẹo.
Hắn muốn duỗi tay vỗ về chơi đùa tóc mình.
Nhưng lại nghĩ đến lời Tô Yên nói, muốn hắn giấu bàn tay thật tốt.
Hắn ra tiếng
"Làm, dẹp xuống."
Tô Yên duỗi tay, áp tóc xuống cho hắn.
Buộc thành cái dạng này, làm sao áp một cái là có thể đè cho bằng được?
Mới vừa áp xuống, tóc lại phồng lên.
Tô Đường mím miệng càng ngày càng lợi hại.
Tô Yên an tĩnh trong chốc lát, duỗi tay, cầm vòng dây trực tiếp nắm chặt đống tóc phồng lên kia, buộc hai ba vòng, cuốn một chút thành vòng tròn sau đó lại buộc cho hắn.
_____
Ta dự định sẽ edit xong nhanh vị diện này, tình hình vẫn sẽ là 2c/ ngày, nhưng lúc nào edit xong hết thì ta sẽ up hết vị diện luôn nhaaaaa.