Mục lục
Nam chủ bệnh kiều, sủng lên trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Phượng Dung lên tiếng

"Cậu tháo được không?"

Hồng Dạ nhíu mày

"Thiếu gia, Hồng Dạ hiểu biết không nhiều lắm, chưa bao giờ tháo gỡ bom."

Ngay khi phát hiện bom hẹn giờ.

Nó đã được kích hoạt.

Thời gian năm phút.

Năm phút sau, dù cho Phượng Dung không rời khỏi vị trí, quả bom cũng sẽ phát nổ.

Mà lúc này, kể cả có chuyên viên chuyên nghiệp đến thì cũng không còn kịp nữa.

Tô Yên nhìn quả bom hồi lâu

"Để em tới hủy đi."

Nghe cô nói, Hồng Dạ sửng sốt.

Phượng Dung nhìn về phía Tô Yên, đáy mắt hiện lên cảm xúc không rõ.

Tô Yên rút con dao mà cô đã chuẩn bị từ trước.

Vốn tưởng rằng dùng để đánh nhau.

Không nghĩ lại dùng để phá bom.

Bom?

Tô Yên không biết.

Nhưng Tiểu Hoa biết.

Hồng Dạ muốn ngăn cản.

Phượng Dung nhìn lại, ý bảo

"Để cô ấy thử xem."

Sau đó, Hồng Dạ tránh sang một bên.

Tô Yên ngồi xổm xuống.

Trong đầu, Tiểu Hoa một bên xem tư liệu, một bên nói

"Ký chủ, trước tiên chị tháo vít ở bên phải."

Tô Yên chậm rì rì vặn ốc vít, kỹ năng có chút không thuần thục.

Rõ ràng đang trong trường hợp rất cấp bách.

Nhưng khi cô làm, lại có vẻ nhàn nhã thảnh thơi.

Người ngoài không biết nhìn vào còn tưởng đang chơi ghép ghế dựa.

Phượng Dung nhìn kỹ thuật của Tô Yên.

Phải mất chục giây để tháo một con ốc.

Tô Yên làm xong đã là ba phút sau.

Chẳng mấy chốc, hơn mười ốc vít được lấy ra.

Phượng Dung tính thời gian, ra hiệu cho Hồng Dạ rời đi trước.

Hồng Dạ không muốn đi.

Liền nghe thanh âm Phượng Dung sâu kín

"Nếu tôi chết, bất cứ ai tham gia vào chuyện này đều phải chôn cùng tôi."

Phượng Dung rất độc ác.

Có thù tất báo, người không chọc hắn đều phải A di đà phật mà cầu phật tổ phù hộ hy vọng không cần hắn tính đến trên đầu mình.

Bây giờ khiêu khích hắn, sao hắn có thể dễ dàng buông tha?

Hồng Dạ nghe Phượng Dung nói vậy, gật đầu

"Được!"

Hắn hiểu Phượng Dung muốn làm gì.

Xoay người đi ra ngoài.

Trong phòng này chỉ còn lại Phượng Dung và Tô Yên.

Thời gian còn một phút.

Tô Yên lên tiếng

"Trong đống dây này, chúng ta cần cắt bỏ một dây. Chỉ có một cái là chính xác, nếu cắt sai thì sẽ chết."

Phượng Dung rũ mắt nhìn cô nghiêm túc mân mê những sợi dây đó.

"Mẹ kế nhỏ đang lên kế hoạch hy sinh mạng sống của mình để chết cùng tôi ở đây?"

Tô Yên cẩn thận vuốt ve từng sợi dây

"Đúng"

Cô lên tiếng.

Phượng Dung sững sốt.

Hắn nhìn kỹ Tô Yên.

Trong đầu, Tiểu Hoa nói

"Ký chủ, tìm được rồi! Cái màu đỏ, cắt cái màu đỏ."

Vừa dứt lời, con dao quân dụng trong tay Tô Yên dừng lên sợi dây màu đỏ.

Lạch cạch, cắt bỏ dây.

Thời gian của quả bom ở năm giây cuối cùng.

Dừng lại.

Tô Yên ngẩng đầu, đôi mắt sáng lên

"Thành công."

Vừa nói xong.

Bên cạnh liền truyền đến tiếng ho khan kịch liệt.

Sau đó, người đang nằm trong vũng máu lên tiếng

"Phượng Dung, hôm nay, mày phải chôn cùng tao!!"

Vừa dứt lời, hắn ta lấy ra một quả cầu sắt trong trong ngực mình.

Sau đó kéo khóa.

Thời điểm người nọ móc ra thiết cầu.

Phượng Dung một phen nắm lấy cánh tay Tô Yên, đập vỡ cửa kính.

Trực tiếp nhảy ra ngoài.

Bùm!

Sau đó có tiếng nổ mạnh làm cả tầng lầu run rẩy.

Hai người ngã trên mặt cỏ.

Cũng may đây là tầng hai, không cao lắm.

Bên dưới đều là mặt cỏ.

Lăn một vòng trên mặt đất.

Tô Yên nằm trong lòng Phượng Dung, thở hổn hển một lúc.

Cô ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới chậm rãi bò dậy.

Bên cạnh truyền đến thanh âm lo lắng

"Thiếu gia! Thiếu gia!"

Hồng Dạ chạy đến

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK