Beta: Tinh Niệm
Đảo mắt liền nhìn thấy cây trâm kia đã bay đến trước mặt Tô Yên.
Ánh mắt hắn co rút, nhanh chóng đứng dậy nắm lấy cây trâm màu đen kia.
Cơ hồ là ngay khi vừa chạm đến trâm gỗ.
Nó liền trực tiếp quay ngược lại, đâm vào ngực Quân Vực.
Một cỗ sức mạnh cường đại cùng quen thuộc lập tức lan tràn nơi lồng ngực hắn.
Là...lực lượng của Tiểu Quai.
Khi Tô Yên mở mắt ra, liền thấy Quân Vực bị chiếc trâm kia đâm trúng.
Nàng chỉ cảm thấy trong mắt tràn ngập màu đỏ máu.
Ánh mắt nàng chợt co rụt lại, cắn chặt răng tránh thoát khỏi thứ đang buộc chặt mình, sau đó nhào tới phía Quân Vực.
Đây có lẽ là khoảnh khắc chật vật nhất trong đời nàng.
Thần hồn đã bị huỷ hoại, nàng sớm đã không còn lực lượng.
Vô lực nhìn Quân Vực cách mình trong gang tấc, rơi xuống mặt đất.
Mỗi một tấc trêи người Tô Yên đều đang kêu gào đau đớn.
Giống như có hàng vạn con kiến gặm cắn.
Tô Yên chật vật, tóc tai tán loạn, cả người toàn máu, ôm lấy Quân Vực đang ngã xuống.
Chỉ là nàng không còn dễ như trở bàn tay bế hắn lên như trước.
Nàng quỳ gối trêи mặt đất, cả người run rẩy, không phải đau đớn về thể xác, mà là cảm xúc không thể tiếp nhận việc hắn tiêu vong nơi này.
Quân Vực gác đầu lên vai Tô Yên, duỗi tay ôm lấy nàng.
Rất lâu sau mới bất đắc dĩ than một tiếng.
Không gian hỗn độn dần biến mất.
Tô Yên nghe thấy có người hét lên
“Thiếu chủ!!”
Là giọng An Đồng.
Lúc này nàng nhìn thấy cảnh tượng An Đồng cùng An Túc, còn có tám vị Chủ Thần đang chiến đấu với nhau.
Mọi thứ xung quanh đều nhìn thấy rất rõ ràng.
Đây là bên ngoài cung điện của Diệp Thiên Linh.
Kiêu Lôi là người đầu tiên sửng sốt.
Bởi vì một màn này xuất hiện thật sự quá đột ngột.
Cả người Tô Yên đầy máu run rẩy quỳ trêи mặt đất, ôm Quân Vực.
Ở trêи ngực Quân Vực còn cắm một cây trâm đen, thân thể nhuốm đầy máu tươi cơ hồ nhìn thấy cả xương trắng.
Trêи người hắn hắc khí tràn ra ngoài.
Đây là, đây là dấu hiệu của sự tiêu vong.
Sau đó liền nghe thấy một thanh âm cổ xưa vang vọng toàn bộ Cửu Trọng Thiên
[Ngay trong ngày hôm nay, Diệp Thiên Linh sẽ trở thành Đại Chủ Thần....]
Giọng nói vang vọng tắt dần, tiếp đó không còn tiếng động.
Cánh môi Quân Vực để ở bên tai Tô Yên, cọ cọ.
Tựa hồ là có chuyện muốn nói cùng nàng.
Chỉ là rất rất lâu sau, mới gọi được ra hai chữ
“Tiểu Quai...”
Vừa dứt lời, Quân Vực ở ngay dưới tầm mắt Tô Yên, hồn phi phách tán, chẳng còn lại gì.
Tô Yên quỳ trêи mặt đất, ánh mắt nàng dại đi.
Cả người toàn máu, trêи thân thể đã bị tróc thần hồn kia tựa hồ như chẳng còn cảm giác thống khổ hay đau đớn gì.
Lúc này, một đạo ánh sáng hiện lên.
Nháy mắt, một cây kim đao từ đằng sau đâm xuyên qua ngực Tô Yên.
Nàng chỉ thoáng nhíu mày, sau đó lại thất thần, tiếp tục ngây dại ngồi đó.
Mà lúc này, Diệp Thiên Linh thần sắc lạnh băng đứng đằng sau lưng Tô Yên.
Nàng ta buông lỏng tay nắm kim đao, sau đó lại ngưng tụ là một thanh kim đao khác, muốn nhân thời điểm này đâm tiếp vào thân thể Tô Yên.
Nhưng một đạo khí hắc ám từ giữa không trung bỗng nhiên cản lại.
Một viên trân châu đen, rồi đến một thiếu nữ áo đỏ xuất hiện.
Viên trân châu kia trong giây lát đã biến thành một thanh trường đao, thiếu nữ kia nắm lấy trường đao bước ra ngoài.
Diệp Thiên Linh cũng lùi sau hai bước.
Thiếu nữ nhìn khung cảnh ở đây.
Chiến tranh hỗn loạn.
Nàng cười tươi, nhịn không được huýt sáo.
Ân, nàng thích chỗ ngồi này.
Nhưng mà ······.
Nàng cúi đầu nhìn máu trêи người Tô Yên.
Ngồi xổm xuống, nhân tiện tìm một tư thế thích hợp ôm lấy Tô Yên.
Chỉ là nàng mới vừa ôm lấy, đã nghe được Tô Yên lẩm bẩm hai chữ
“Ta đau.”
Thiếu nữ áo đỏ liếc mắt nhìn Tô Yên một cái.
Nhưng rất nhanh sau đó, lực chú ý đã chuyển đến ba người đang vây lấy nàng.