Beta: Tinh Niệm
(눈_눈) ]
Tô Yên
"Chờ buổi tối hôm nay trở về lại đưa."
Nghe cô nói lời này.
Người nào đó khó khăn lắm mới xem như vừa lòng.
Tống Du Cảnh lôi kéo tay Tô Yên, cúi đầu hôn cô một chút.
Vốn dĩ cũng chỉ là đơn thuần hôn lướt qua.
Kết quả không nhịn được, lại hung hăng hôn sâu hồi lâu.
Đám người Tô Cổ cứ như vậy bị nhốt ở ngoài cửa gần nửa giờ.
Chờ thời điểm " cha " bọn nó ra, hoàn toàn không còn bộ dáng âm khí nặng nề như vừa rồi.
Trong tay còn cầm hai viên kẹo sữa dâu tây hoàn toàn không hợp với khí chất của hắn.
Tiểu Hoa nhỏ giọng nói thầm
"Cho hai viên kẹo thì tốt rồi?"
Nếu nó tức giận, ít nhất phải mua một cái bánh kem cơ.
Không nghĩ tới hắn còn dễ dỗ hơn so với mình.
Tô Cổ lôi kéo cổ áo Tô Tiểu Hoa
"Nghĩ cái gì đấy? Đi thôi."
······
Buổi chiều.
Vì thỏa mãn yêu cầu đồng chí Tống Du Cảnh đưa ra.
Rốt cuộc, Tô Yên sau khi suy nghĩ thật lâu, quyết định mua cho hắn một cái bánh kem lớn.
Ở bệnh viện.
Bác sĩ thiên tài Tống Du Cảnh trước nay rất chuyên nghiệp, hiếm khi lại đưa ra yêu cầu muốn xin nghỉ sớm.
Tức khắc liền dẫn tới suy đoán từ bốn phương tám hướng.
"Cô nói bác sĩ Tống sao lại đột nhiên muốn về sớm?"
"Đúng vậy a, bác sĩ Tống cũng không phải là người như vậy."
"Ai nha, các cô không biết? Bác sĩ Tống hiện tại chính là người đã kết hôn, nghe nói cũng đã làm bố rồi."
"Nhất định là trở về đoàn viên với người nhà a."
"Ai, thật hâm mộ. Rốt cuộc là ai gả cho Tống bác sĩ a."
"Tôi thực hâm mộ cô gái kia a."
"Đúng vậy, bác sĩ Tống khẳng định là ngoài lạnh trong nóng. Khẳng định đối với vợ đặc biệt tốt."
Tống Du Cảnh cầm theo cặp công văn, nghe chung quanh truyền đến thanh âm.
Ý cười bên môi lan tràn.
Nhưng chỉ trong chớp mắt hắn đã lại khôi phục bộ dáng lạnh băng ngày thường.
Hắn đương nhiên là đối tốt với vợ hắn.
Cô muốn cái gì liền cho cái đó.
Nghĩ như vậy, Tống Du Cảnh bước chân nhanh hơn chút.
Cũng không biết cô mua cho mình lễ vật gì.
Kỳ thật nếu là cô đưa chính mình tặng cho hắn.
Hắn cũng có thể miễn cưỡng tiếp thu.
" leng keng, chúc mừng ký chủ, ngôi sao thứ ba sáng lên "
Khi nghe thấy thông báo này, Tô Yên đang ngồi ở trên xe taxi.
Trong tay cô còn cầm bánh kem.
Đối với việc ngôi sao thứ ba đột nhiên sáng lên, cô có chút kinh ngạc.
Bánh kem còn chưa có đưa đến trong tay hắn, như thế nào lại sáng lên trước rồi?
Đương nhiên, cô cũng không rối rắm vấn đề này lâu.
Lúc này di động Tô Yên vang lên.
Cô cầm lấy, nhìn thoáng qua dãy số.
Là số lạ.
Tô Yên tiếp nghe
"Alo?"
Đầu kia điện thoại trầm mặc một lúc.
Tô Yên
"Alo, ai vậy?"
Lúc này, bên kia vang lên tiếng cười của nữ tử
"Chủ Thần đại nhân, xin chào a."
Tô Yên mí mắt giật giật
"Giffy."
Người kia chậm rì rì nói
"Khó cho Chủ Thần đại nhân còn có thể nghe ra giọng của ta."
Tô Yên lại nhìn thoáng qua số di động.
Dò hỏi
"Có việc?"
Tiếng cười Giffy truyền đến
"Là có một số việc."
Dừng một chút sau, Giffy nói
"Ta lo lắng cho Chủ Thần đại nhân, cho nên cố ý gọi điện thoại tới xác nhận một chút Chủ Thần đại nhân còn sống hay không."
Tô Yên muốn đặt bánh kem ở chỗ ngồi bên cạnh.
Mới đưa ra được nửa đường lại bỗng nhiên cứng đờ.
Tay ngừng ở giữa không trung, cô vẫn không nhúc nhích.
Bịch.
Bánh kem từ trong tay rơi xuống sàn xe taxi.
Tô Yên nhìn trên cổ tay đột nhiên xuất hiện sương mù màu đen.
Sương mù này giống như là có ý thức.
Không ngừng xoay quanh cổ tay cô.
Sau đó trên chân cũng bị sương mù này trói buộc.
Tô Yên thử giật giật thân mình.