Hiên Viên Thanh nhìn nàng, rốt cuộc cũng góp đủ dũng khí hỏi ra lời muốn hỏi
"Cô nương thích Vương gia thật sao?"
Tô Yên xoay xoay đầu, có chút nghi hoặc
"Có liên quan tới ngươi sao?"
Hiên Viên Thanh tiến lên, thần sắc có chút kích động
"Nếu như, cô nương chỉ vì bị chèn ép bởi quyền lực nên mới ủy thân cho hắn, ta có thể mang cô nương thoát ly khổ hải."
Tô Yên nghe lời này, chỉ cảm thấy không thể hiểu được.
Lại nhìn hắn một bộ dáng kích động, nửa ngày sau
"Chúng ta rất quen thuộc sao? Ngươi vì cái gì muốn cứu ta?"
Người này rốt cuộc là ai? Hắn đang nói cái gì vậy??
Từ lần đầu tiên gặp nhau đến bây giờ, nàng đều không thể hiểu được người này rốt cuộc đang nói cái gì nữa.
Lời nói luôn kỳ kỳ quái quái, nghe không hiểu.
Hiên Viên Thanh đại khái là quá kích động, thế cho nên thanh âm cao một ít
"Cô nương, ta nguyện ý giúp nàng. Chỉ cần rời khỏi Đại Lương quốc, cho dù Vũ Văn Húc có quyền lợi ngập trời, cũng không có năng lực bắt lấy nàng mảy may."
Tô Yên: "....."
Ưm, nhanh nói xong đi, ta muốn đi ăn cơm a.
Nàng chỉ đứng ở chỗ đó nghe hắn nói không ngừng.
Hiên Viên Thanh cho rằng nàng đã có dao động, trong mắt hiện lên ánh sáng
"Cô nương yên tâm, Đại Lương quốc có, Sa Vân quốc ta đều có, cô nương thích hoa, Sa Vân quốc càng nhiều kỳ trân hoa cỏ."
Tô Yên "...."
Ầyy, vẫn chưa nói xong?
Đang nghĩ ngợi, liền nghe Hiên Viên Thanh nói
"Chỉ cần cô nương nguyện ý, ta nhất định sẽ mang cô nương ra khỏi Đại Lương quốc, mỗi ngày đều trải qua vui vẻ vui sướng."
Ước chừng là cầm lòng không đậu, thế cho nên hắn tiến lên ôm chặt Tô Yên.
Mà Tô Yên còn đang mải cân nhắc lát nữa mình trở về nên ăn cái gì.
Nhất thời không kịp phòng bị, liền bị hắn ôm vào lòng.
Trên người hắn có một cỗ hương khí nhàn nhạt đánh úp lại.
Tiểu Hoa ra tiếng
"Ký chủ, mê hương này có tác dụng làm người hôn mê, ký chủ cẩn thận."
Tô Yên dần dần phục hồi tinh thần lại.
Vốn dĩ cho rằng hắn chỉ là nói huyên thuyên một chút.
Không nghĩ tới, còn muốn gây rối a.
Nghĩ như vậy, nàng nâng tay lên, từ phía sau lưng ôm lấy bờ vai của hắn.
Hiên Viên Thanh đang vui vẻ, cho rằng nàng đồng ý.
Lại đột nhiên, mãnh liệt đau đớn truyền đến từ vị trí xương bả vai.
"Aaa!"
Một tiếng kêu rên thống khổ không thể ức chế truyền ra.
Tô Yên lại không buông tay, chỉ cúi đầu, trên tay lực đạo càng lúc càng lớn.
Mà Hiên Viên Thanh sắc mặt cũng càng ngày càng bạch.
Chỉ là một màn này, ở dưới ánh trăng, bạch y nữ tử rúc vào trong lòng nam tử, hai người chặt chẽ ôm nhau.
Hình ảnh tốt đẹp như vậy.
Răng rắc răng rắc.
Xe lăn gỗ đi trên đường sỏi đá phát ra tiếng vang.
Ở nơi ánh trăng chiếu không tới, Vũ Văn Húc ngồi ở chỗ đó.
Ánh mắt sâu kín nhìn hình ảnh kia, không biết suy nghĩ cái gì.
Tại lúc yên tĩnh này, Tô Yên nhàn nhạt một câu
"Nếu có lần tiếp theo, đau không phải chỉ là cánh tay thôi đâu."
Thanh âm mềm mại, nghe vô hại như vậy.
Tay vừa nhấc, đem người đẩy ra.
Xuống tay, lại cực kỳ vô tình.
Hiên Viên Thanh lùi lại hai bước, sắc mặt tái nhợt.
Tô Yên quay người lại, liền nhìn thấy Vũ Văn Húc.
Nàng chớp chớp mắt, đầu tiên là cười.
Trong đầu, Tiểu Hoa khẽ meo meo ra tiếng
"Ký chủ, vừa mới nãy Vương gia nhìn thấy chị cùng hắn ta ở dưới ánh trăng " ngọt ngọt ngào ngào " ôm nhau."
Tô Yên trên mặt tươi cười ngừng lại.
Sau đó, cười không nổi.
Nàng xách theo làn váy chạy chậm tới trước mặt Vũ Văn Húc.
"Chàng sao lại ra đây?"
Nói xong, nàng tới gần bên tai Vũ Văn Húc, nhỏ giọng giải thích
"Hắn đầu óc hình như có bệnh...."