Nhấp môi nói
"Anh nói chuyện thật lòng một chút. Bằng không, em không hiểu được anh suy nghĩ cái gì."
Quân Vực lông mi run rẩy, tay nắm chặt lại buông ra, thanh âm chậm rãi ra miệng
"Một món đồ chơi, lúc thích tự nhiên là chỗ nào cũng tốt, nếu không thích, vậy.... phải bị bỏ rơi."
Hắn một chữ một chữ nói ra.
Mà Tần Tình Nguyệt quỳ trên mặt đất, thân thể nháy mắt cứng lại.
Quân Vực ngẩng đầu nhìn Tô Yên, con ngươi đen nhánh, khóe môi nhợt nhạt mang ý cười
"Lưu lại hay không, đối với ta vốn cũng không có gì, đều được."
Hắn nhẹ nhàng bâng quơ, tâm Tô Yên lại như bị người dùng kim đâm một chút, trong nháy mắt đau đớn.
Cô nhìn hắn, thực nghiêm túc
"Ý anh muốn nói là, với em, anh chỉ là một món đồ chơi sao?"
Trong chốc lát, tất cả lực chú ý đều không còn ở trên người Tần Tình Nguyệt, mà đều ở trên người Quân Vực khi nói ra những lời này.
Tô Yên nhấp môi, nhìn hắn
"Anh cảm nhận được, chỉ là cái này?"
Cô tức giận.
Giống như là đã thực dụng tâm đối đãi, lại bị người ta nói cô chỉ đang chơi đùa vậy.
Quân Vực cúi đầu cam chịu.
Sau đó, ngay khi cô sắp tức đến đỉnh điểm, liền nghe hắn nói
"Em chính là ý này a, nếu không, làm sao lại để cô ta tới nói lời như vậy với ta.
Ý tứ chính là, đừng để ta tiến thêm một thước, em tùy thời đều có thể không cần ta."
Hắn cúi đầu ngồi ở chỗ đó, cứng còng thân thể chậm rì rì nói cho hết lời.
Tô Yên trầm mặc.
Để cô ấy nói lời kia?
Để ai?
Nhắm mắt lại.
Nghĩ đến lúc nãy mới ăn cơm, hắn mất mát khổ sở nói ra những lời đó.
Hóa ra, là có người dùng danh nghĩa của cô nói chút gì đó.
Trách không được hắn vẫn luôn như vậy.
Tô Yên không nói gì, tầm mắt lại liếc hướng về phía Tần Tình Nguyệt quỳ trên mặt đất.
Mà Tần Tình Nguyệt thân thể cứng đờ, sắc mặt trắng bệch.
Cô ta lại lần nữa dập đầu với Tô Yên
"Thiếu gia, ta, ta......"
Tô Yên trầm mặc trong chốc lát.
"Em đi xuống trước đi."
Thanh âm nhàn nhạt.
Tần Tình Nguyệt cả người cứng đờ.
Cuối cùng, vẫn đứng lên, mất mát nan kham rời đi.
Tô Yên nhìn Quân Vực,
"Cô ấy nói gì với anh, anh đều tin?"
Quân Vực ngẩng đầu nhìn Tô Yên,
"Tất nhiên là không tin."
"Vậy anh còn nói đi nói lại cho em nghe?"
"Nhưng ta chính là không nhìn được Tiểu Quai để ý những người khác. Đặc biệt là những người muốn độc chiếm em."
Trong chốc lát, Quân Vực không còn che dấu.
Trực tiếp nói ra suy nghĩ.
Tô Yên nhìn Quân Vực, nghi hoặc
"Độc chiếm em?"
Quân Vực duỗi tay ôm cô, đảo mắt liền đem người đè ở trên ghế quý phi
"Ân, ánh mắt cô ta nhìn em, làm ta chán ghét. Tiểu Quai không cần nói với ta là em không phát hiện ra."
Tô Yên trầm mặc.
Quân Vực buông xuống mặt mày, ánh mắt dừng ở trên môi đỏ kia
"Lời của cô ta, ta tự nhiên là không tin.
Nhưng mà câu cuối cùng kia, lúc em không thích ta, liền tùy tay vứt bỏ, làm ta thực thương tâm.
Ta chính là bị Tiểu Quai vứt bỏ ở đằng kia.
Tiểu Quai đầu cũng không quay lại đã đi rồi, nguyên nhân chỉ vì ta không chịu ăn đồ ăn Tần Tình Nguyệt kia làm."
Quân Vực lại nhắc tới nợ cũ, u oán rào rạt.
Vẻ mặt Tô Yên mờ mịt.
Ừm?
Đồ ăn?
Hả?
Cô vứt bỏ hắn?
Đây là việc gì với việc gì vậy?
Cho đến khi dần dần nhớ tới.
Ách, hóa ra hắn sở dĩ không ăn, là bởi vì do Tần Tình Nguyệt làm?
Sau đó nghĩ tới biểu tình Quân Vực như là bị tra nữ phụ lòng vứt bỏ đùa bỡn....
Cô muốn giải thích
"Em không nghĩ..."
Cô lời cũng chưa nói xong.
Quân Vực liền cắt ngang một câu
"Em không phải nói ta là quan trọng nhất? Lại chì vì cái đồ ăn nữ nhân kia làm, liền ném ta ở đằng kia, quan trọng của Tiểu Quai chỉ như vậy?"