Cho nên mới cho ít thuốc kích dục vào, đến lúc đó cô tình tôi nguyện, xuống giường chia tay, sạch sẽ.
Chỉ là..., La Nguyên Kiệt nhìn Tô Yên vẫn cầm ly rượu vang đỏ kia mà không uống.
Gã sửng sốt, "Em không uống?"
Tô Yên chớp chớp mắt, cầm ly rượu kia nói: "Tôi không uống rượu."
Đôi mắt La Nguyên Kiệt lập tức hiện lên một tia âm trầm.
Quả nhiên.
Trên thế giới này nào có nhiều người ngây thơ như vậy.
Phần lớn đều là bên ngoài ngây thơ thuần khiết bên trong dâm đãng
La Nguyên Kiệt đặt ly rượu xuống cửa sổ, đang định hành động thì lại nhìn thấy Tô Yễn cũng đặt ly rượu kia xuống cửa sổ, sau đó không thèm nhìn gã mà đi vào trong phòng.
Gã cứng người lại, cảm thấy quá mất mặt.
Nhưng mà chỉ một lát sau La Nguyên Kiệt đã dựa vào vách tường cười.
Đây là muốn làm gã chú ý à?
Không thể không nói, Tô Yên thành công làm được.
Hứng thú của gã với cô không chỉ nhiều thêm một chút.
Một lát sau gã nâng chân đi vào trong phòng.
Gã ngồi xuống, nhà làm phim lại bắt đầu bắt chuyện, "Nguyên Kiệt a, tôi vẫn muốn cảm ơn cậu vì đã tham gia bộ phim này."
Vừa nói vừa nâng ly với La Nguyên Kiệt.
La Nguyên Kiệt cũng nâng ly nói vài câu.
Sau đó ánh mắt gã bắt đầu chuyển hướng về phía Tô Yên, "Tô Yên, từ khi vào phòng cô không nói chuyện với ai, cũng không uống rượu, còn đại bài hơn cả tôi nhiều."
Gã cười ngâm ngâm giống như chỉ đang nói đùa.
Nhưng ai cũng có thể nghe ra sự châm chọc và bức bách trong đó.
Ban đầu mọi người cho rằng La Nguyên Kiệt muốn che chở Tô Yên.
Nhưng bây giờ... hình như tình hình đã thay đổi
Kevin ngồi bên cạnh vừa nghe vậy thì lập tức đặt chén rượu tới trước mặt Tô Yến, lấy lòng nói: "Cô ấy nào dám đại bài hơn ảnh đế, cô ấy chỉ thẹn thùng, thẹn thùng thôi."
Ánh mắt La Nguyên Kiệt vô tình đảo qua nhà làm phim họ Phương.
Đều là tay già đời thì làm sao lại không hiểu?
Nhà làm phim họ Phương cũng đã sớm muốn dạy dỗ Tô Yên từ lúc nãy rồi.
Kết quả là ông ta lên tiếng, "Hôm nay vì một mình cô mà chậm trễ tiến độ quay phim của cả đoàn. Cô cũng không thèm nói một câu xin lỗi?"
Tô Yên nhìn nhà làm phim họ Phương kia, nhìn ông ta cũng không phải người tốt lành gì.
Nhưng thật sự là do lỗi của cô.
Cô thành thành thật thật đứng dậy, cầm một ly rượu vang đỏ lên đang định nói xin lỗi thì lại thấy ông ta nâng tay chỉ chỉ ba ly rượu lúc nãy, "Uống cái này, mới biểu hiện được thành ý của cô."
Ý của nhà làm phim họ Phương rõ như ban ngày.
Nhìn cô không vừa mắt nên muốn dạy dỗ cô đấy, cô làm được gì tôi?
Ở đây phần lớn là đàn ông, chỉ có Long Lị Lị, Tô Yên, còn có một cô gái đóng vai nữ phụ.
Chỉ là Long Lị Lị và nữ diễn viên kia đều không ở đây
Vậy nên trên bàn cũng chỉ còn lại một mình Tô Yên là nữ.
Nhà làm phim họ Phương kia cũng đã uống mấy ly rượu, nhìn bộ dáng thờ ơ của Tô Yên, nói chuyện cũng không thèm cố kỵ
Hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt tràn đầy khinh thường, "Hừ, một người đàn bà không lên được mặt bàn như cô, đúng là không nhìn ra, tuổi còn nhỏ mà đúng là đầy tâm cơ."
Tô Yên nhìn nhà làm phim, liếm liếm khóe môi, cô chán ghét người này, "Ông chỉ là nhà làm phim, cũng chỉ như thế mà thôi."
(*) Đại bài: Ý chỉ những ngôi sao lớn tự cho mình là quan trọng, khinh thường người khác.