Tô Yên đặt rổ hoa quả trên bàn.
Ra tiếng
"Anh đỡ hơn chút nào chưa?"
Bạc Phong thanh âm cứng rắn
"Không chết được."
Đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện với cô từ sau khi xảy ra tai nạn.
Khẩu khí lạnh như băng.
Tô Yên không nói nữa, chỉ ngồi ở chỗ đó cùng hắn.
Y tá mỗi một giờ sẽ tiến vào một lần, đo nhiệt độ cơ thể, kiểm tra tình trạng.
Mà mỗi một lần tiến vào, đều cảm thấy độ ấm phòng bệnh này, càng ngày càng giảm.
Tô Yên không nói lời nào, Bạc Phong cũng không nói.
Bạc Phong bởi vì vẫn luôn truyền dịch dinh dưỡng, cho nên dù hắn cứ ngồi ngốc cả ngày, cũng sẽ không cảm thấy đói.
Nhưng Tô Yên lại khác, một khi thời gian ăn cơm tới thì sẽ đói.
Nhìn đồng hồ, đã 12 giờ.
Cô đứng lên, ra tiếng
"Anh muốn ăn cơm không?"
"Không đói bụng."
Hắn lạnh như băng nói.
Tô Yên gật gật đầu, đi ra ngoài.
Hắn biết cô đi ăn cơm.
Biết một lát nữa cô sẽ trở về.
Nhưng vừa thấy cô rời đi, trong lòng liền bắt đầu bực bội.
Không, là táo bạo.
Tính tình liền bắt đầu tức giận.
Dù hắn cố nén, nhưng mà tầm mắt thường thường nhìn về phía cửa.
Nhìn xem cô đã trở về hay chưa.
Một giờ đi qua.
Cô còn chưa trở về.
Bạc Phong nhấp môi, sắc mặt lạnh như băng.
Hai giờ trôi qua, cô vẫn không quay lại.
Bạc Phong sắc mặt bắt đầu trở nên có chút khó coi.
Hai tiếng rưỡi sau, Tô Yên trở lại.
Cô bưng một chén cháo gạo kê, đi đến trước mặt Bạc Phong.
Sau đó, chậm rãi đặt ở đầu giường bệnh.
Ra tiếng
"Y tá nói, anh có thể uống cái này."
Bạc Phong liếc liếc mắt nhìn bát cháo gạo kê đặt trên bàn.
Nhìn lại Tô Yên, không có nói được hay không được.
Bởi vì hắn còn đang tức giận, vì cái gì cô muộn như vậy mới trở về.
Tô Yên cũng không biết trong đầu hắn suy nghĩ cái gì.
Chính là nhìn hắn không cự tuyệt, lại thấy tay hắn bị bó thạch cao.
Liền bưng cháo gạo kê lên, nắm cái thìa, đưa tới bên môi hắn.
Bạc Phong bị động tác của Tô Yên làm cho thân thể cứng đờ.
Hoàn toàn đã quên chính mình vừa mới tức giận.
Con ngươi nhìn Tô Yên, môi như cũ mím chặt.
Tô Yên thực nghiêm túc nói
"Uống cái này, rất tốt cho thân thể anh."
Thật lâu sau, Bạc Phong hừ một tiếng, sau đó, há miệng ra.
Khi hắn há miệng, lỗ tai đỏ bừng một mảnh.
Cô đây là muốn được mình tha thứ?
Đừng tưởng rằng đút hắn ăn một ít cháo là có thể tha thứ việc cô lừa gạt mình.
Rõ ràng đã kết hôn với hắn, lại còn cùng tên đàn ông khác câu kết làm bậy, hắn muốn giận cô một trận, để cô hiểu rõ sai lầm của mình.
Nghĩ như vậy, lỗ tai lại càng đỏ.
Một ngụm một ngụm ăn cháo Tô Yên đút.
Tiểu Hoa ra tiếng
"Leng keng, nam chủ hảo cảm giá trị bay lên 5, trước mặt hảo cảm giá trị 64."
Tiểu Hoa tấm tắc rung động.
Ký chủ mới động thủ đút hai miếng cháo, giá trị hảo cảm này liền tăng lên?
Quả nhiên, ký chủ uy vũ!!
Tô Yên liên tiếp ở chỗ này ngây người ba ngày.
Mỗi ngày đều sớm tới, sắc trời tối khuya mới rời đi.
Cô đút hắn ăn cơm, hắn đều sẽ ăn.
Nhưng vẫn còn bộ dáng lạnh như băng, không muốn cùng cô nói chuyện.
Thế cho nên ba ngày này, hai người giao lưu nói chuyện cả mười câu cũng không đến.