"Cho cô ấy vào đi."
"Vâng, bang chủ."
Lúc này, Tô Yên cũng đứng dậy,
"Đại ca Nhị ca, em đi ra ngoài trước."
Hai vị ca ca này bị lời Tô Yên nói gây khiếp sợ thêm buồn rầu, đau đầu nhức óc.
Cũng không rảnh lo cô.
Xua xua tay, ý bảo cô đi nhanh lên.
Tô Yên đi ra ngoài.
Gần đó, Tần Tình Nguyệt vừa vặn cũng được hạ nhân dẫn đến.
Tần Tình Nguyệt vừa thấy Tô Yên, trong đôi mắt liền có dao động
"Thiếu gia"
Thanh âm nói chuyện cũng có tinh thần.
Nhưng mà thấy cô sắc mặt tái nhợt, bước chân phù phiếm. Giống như đã đi thật lâu rồi.
Tô Yên đi đến trước mặt cô, nhìn cô ấy lảo đảo một bước, duỗi tay đỡ một phen
"Cô tới đây bằng cách nào?"
"Tôi Đi tới."
Tần Tình Nguyệt môi khô nứt nẻ.
Cô từ khi trời tờ mờ sáng bắt đầu lên đường, cho đến hiện tại 9 giờ hơn, bốn giờ lộ trình, rốt cuộc từ vùng ngoại ô tới được nơi này.
Tô Yên nghe, cuối cùng cũng nhớ tới, bởi vì đêm qua trời mưa tâm tình bực bội thiếu chút nữa không khống chế được bản thân, khiến cho cô quên mất Tần Tình Nguyệt vẫn ở cái nhà kia.
Tô Yên trầm mặc trong chốc lát, ra tiếng
"Ta mang cô đi, lại quên cô ở đó, thực xin lỗi."
Tần Tình Nguyệt lắc đầu
"Không, thiếu gia, mạng Tình Nguyệt này là ngài cứu, là Tình Nguyệt thiếu ngài, dù có bất cứ chuyện gì ngài cũng không cần nói xin lỗi."
Ánh mắt của cô chấp nhất mà kiên định.
Tô Yên không nói gì nữa. Chỉ là gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Lúc này, Hồng Đậu vội vàng chạy tới, thở hồng hộc
"Thiếu gia, ngài rốt cuộc đã trở lại, Hồng Đậu đêm qua lo lắng cho ngài suốt đêm."
Tô Yên không trả lời, chỉ quay sang nói với Tần Tình Nguyệt
"Cô tới là nói cảm tạ với ta?"
Tần Tình Nguyệt gật gật đầu, giây tiếp theo, liền quỳ gối trên mặt đất, dập đầu ba cái thật mạnh với Tô Yên.
Tô Yên đứng ở chỗ đó tiếp nhận.
Chờ đến khi cô ấy đứng dậy, trên trán đã xanh tím. Nhưng mà Tần Tình Nguyệt lại rất vui vẻ.
Sau đó Tô Yên nói
"Được, ta nhận rồi, cô tự do, ai cũng không nợ ai."
Tần Tình Nguyệt thân thể cứng đờ,
"Thiếu, thiếu gia, Tình Nguyệt muốn lưu lại bên cạnh hầu hạ ngài."
Tô Yên nghi hoặc, nhìn cô
"Ta cho cô tự do đi làm việc cô muốn làm, không muốn?"
Tần Tình Nguyệt lắc đầu, ánh mắt kiên định
"Tôi muốn lưu lại bên người thiếu gia, chỉ cần thiếu gia có yêu cầu, tùy thời tùy chỗ Tình Nguyệt đều nguyện ý bán mạng vì ngài."
Ánh mắt cô thực thuần túy, là thật sự muốn ở bên người Tô Yên.
Nửa ngày sau mới thấy Tô Yên gật đầu
"Được"
Tần Tình Nguyệt trong mắt vui vẻ.
Tô Yên quay đầu nói với Hồng Đậu
"Cô ấy cần nghỉ ngơi."
Nói đơn giản nhưng Hồng Đậu rất nhanh hiểu rõ nên làm như thế nào.
"Vâng, thiếu gia"
Sau đó, Tần Tình Nguyệt được mang đi.
Tô Yên xoay người, muốn về phòng mình.
Chỉ là.....cô mới vừa nhấc chân, liền cảm giác được trên ống quần như có một hòn đá nhỏ, có chút nặng.
Cúi đầu xem, liền nhìn thấy một con rắn vằn đỏ đen, bé bằng ngón út, cuộn thành một đống, răng nanh đâm xuyên qua quần áo cô, toàn bộ thân rắn đều treo ở trên đó.
Tô Yên sửng sốt.
Ân? Tiểu Hồng??
Khi nào từ trong không gian chạy ra vậy??
Hiển nhiên, Tô Yên quên hoàn toàn việc mình đưa Tiểu Hồng ra ngoài rèn luyện thành cái vòng tay rồi.
Thậm chí còn nghĩ rằng nó vẫn luôn thành thành thật thật ngốc ở trong không gian.
Tô Yên khom lưng, nâng con rắn cuộn kia lên, giải phóng ống quần ra khỏi miệng nó.
Ôm ở trên tay, nhìn trái nhìn phải.