Vừa nói ngón tay thon dài linh hoạt vừa cởi áo ngoài của Tô Yên.
Tô Yên lúc này, ngón tay đều đang run, làm sao có thể phản kháng?
Vậy nên bị người thành thạo cởi áo ngoài, chỉ còn lại áo trong màu trắng.
Tô Yên thẳng tắp nằm trên giường, ngón tay nắm chặt túi tiền.
Ân, túi tiền quan trọng hơn quần áo một chút.
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn bộ dáng keo kiệt của Tô Yên, ngược lại lại muốn trêu đùa nàng.
Vươn ngón tay, móc lấy dây đeo của túi tiền, kéo ra bên ngoài.
Tô Yên bị động tác của hắn làm cho sửng sốt, không hiểu, "Không phải điện hạ vừa nói không có hứng thú sao?"
Hắn rũ mắt, giọng nói ôn nhu, "Bổn cung thiếu một cái túi tiền, nó rất thích hợp."
Trở mặt không nhận lời nói lúc nãy là của mình.
Tô Yên không buông tay, hắn còn kéo ra phía ngoài.
Hai người vì một cái túi tiền mà lôi lôi kéo kéo.
Cho đến khi giọng nói của Nam Đường vang lên ngoài cửa, "Điện hạ, tướng quân và thừa tướng đang đợi trong thư phòng."
Nam Đường nói xong, lại không thấy ai trả lời.
Đánh phải chờ ở cửa.
Trong phòng, Hiên Viên Vĩnh Hạo rũ mắt nhìn người chỉ mặc áo trong đang nằm trên giường giằng co với mình.
Một lúc sau, Tô Yên mềm mại lên tiếng: "Điện hạ muốn túi tiền như thế nào, tú nương đều có thể thêu."
Hắn cong cong môi, con ngươi đen nhánh xẹt qua một tia sáng, hắn chậm rãi tới gần, tiến đến trước mặt nàng, giọng nói nhẹ nhàng mỉm cười, "Ngươi biết thêu?"
Tô Yên nghe, lắc đầu, "Ta không... "
Vừa mới nói xong, người nào đó đã bắt đầu kéo dây của túi tiền, "Nếu không biết thêu, vậy chỉ có thể miễn cưỡng dùng cái của ngươi để dùng vậy."
Tô Yên thấy hắn muốn như vậy, nghĩ, hay mình cứ cho hắn, lại đi tìm ma ma xin mấy cái.
Lúc này Tiểu Hoa bỗng nhiên lên tiếng: "Ký chủ, tờ giấy ba ngày trước ngài nhận được hình như vẫn ở trong túi tiền."
Tô Yên sau khi hoảng hốt vài giây, hai tay đồng thời giữ chặt túi tiền.
Nàng hé miệng sửa lại lời nói, "Ta biết, biết thêu."
Giọng nói có hơi gấp gáp.
Hiên Viên Vĩnh Hạo nghe, lúc này mới gật gật đầu thả tay ra, "Tốt, nếu biết thêu, vậy thì thêu một cái trong vòng ba ngày, coi như bồi thường."
"Nhưng, ta chỉ biết một chút... "
"Không sao."
Người nào đó an ủi, nhưng chỉ một giây sau hắn đã cúi đầu nhìn về phía túi tiền, "Thêu không tốt, thì phải dùng thứ khác để bồi thường."
Tô Yên ôm túi tiền vào trong ngực, đại khái là bởi vì có hơi kích động, mà khuôn mặt nàng hơi đỏ lên.
Nàng trầm mặc một lát, nghiêm túc mở miệng: "Bảy ngày."
"Hử?"
"Thêu trong bảy ngày."
Hiên Viên Vĩnh Hạo hiểu ý của nàng, môi mỏng cong lên, "Được, bảy ngày."
Dừng một chút rồi nói tiếp: "Vậy bổn cung... chờ."
Nói xong, hắn vươn tay, kéo chăn bông ỏe bên cạnh qua, phủ lên trên người Tô Yên.
Bao lại toàn bộ thân thể nàng, chỉ lộ ra cái đầu.
Làm xong hành động này, hắn không nói thêm điều gì.
Tô Yên lại hiểu, không phải là bảo mình đi ngủ sao?
Nhắm mắt lại, cơ thể mệt mỏi suy yếu vậy nên nhanh chóng ngủ say.
Chờ nàng ngủ rồi, Hiên Viên Vĩnh Hạo đang ngồi bên mép giường mới đứng dậy, đi ra ngoài.
Nam Đường nhìn thấy chủ tử đi ra, cung kính lặp lại một lần, "Điện hạ, thừa tướng và tướng quân đang chờ trong thư phòng."
"Đi thôi."
"Dạ."
Hiên Viên Vĩnh Hạo không còn bộ dáng cong môi mỉm cười như lúc nãy.
Vẫn là bộ dáng ôn lương vô hại kia chỉ là con ngươi đen nhánh, đạm mạc lạnh lẽo.
Chương này là bù nhé!