Dù cô ta đi chỗ nào mình khẳng định đều có thể đuổi kịp.
Tức khắc tốc độ tăng lên, trong chốc lát đã đuổi kịp Tần Tình Nguyệt.
Kết quả là... Tần Tình Nguyệt chạy ở phía trước, có một con rắn to trừng mắt nhìn người đang chạy, chậm rì rì cuốn cái đuôi theo sau.
Trời mưa qua đi, thái dương ra tới.
Ánh nắng tươi sáng, thời tiết thật đẹp.
Tần Tình Nguyệt chạy đến cong sống lưng.
Cô không dám quay đầu lại xem.
Bởi vì bóng dáng một con mãng xà đầu dâng cao, phun lưỡi rắn, vừa vặn bao phủ toàn bộ cô.
Chỉ nhìn dưới mặt đất, con rắn kia lưỡi phun hai cái, lại hai cái.
Phát ra thanh âm tê tê tê nghe đến lạnh lẽo.
Vốn dĩ, Tần Tình Nguyệt cho rằng chính mình phải chết chắc rồi.
Nhưng mà, khoảng cách gần như vậy, cô chạy..... mười phút qua đi.
Con rắn kia, như cũ vặn vẹo thân hình đi theo cô.
Hai mươi phút tiếp theo, nó vẫn còn đi theo, hình như..... nó cũng không có ý muốn đả thương mình.
Mà vừa chạy lâu như vậy, Tần Tình Nguyệt mệt đến đầu đầy là mồ hôi.
Cô rốt cuộc dừng lại, chống lấy thân cây nghỉ tạm.
Sau đó, nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau.
Một chút liền thấy được con rắn to lớn vân đỏ đen.
Nó phun lưỡi rắn lộ ra răng nọc, cái đuôi cuốn cuốn.
Cứ như vậy chờ cách chỗ cô một mét.
Một chút cũng không nóng nảy.
Mà tâm Tần Tình Nguyệt thấp thỏm cũng dần dần thả lỏng xuống.
Nó không có ý muốn ăn cô.
Chỉ là trong lòng còn có chút cảnh giác.
Thoáng nghỉ ngơi lại tiếp tục đi.
Cô nghĩ, chỉ cần mình đi ra khỏi vùng ngoại thành, con rắn này sẽ không theo mình nữa.
Thế cho nên nện bước càng đi càng nhanh.
Mà Tiểu Hồng đâu?
Lúc được lúc không vặn vặn thân thể.
Người này đi cũng thật chậm.
Muốn mình cuốn nàng ta đi hay không đây?
Nhưng là sau khi tưởng tượng như thế, Tiểu Hồng yên lặng rụt rụt cái đuôi.
Nó không muốn bất luận kẻ nào chạm vào cái đuôi trân quý của nó.
Từ sau khi.... cái tên người xấu mà Tô Yên thích kia, tạo thành cái lỗ ở trên đuôi nó.
Nó liền phá lệ quý trọng cái đuôi của mình.
Hiện tại thật vất vả mới dưỡng tốt, nó phải bảo hộ cẩn thận mới được.
Nghĩ như vậy, lại nhìn nhìn Tần Tình Nguyệt ở phía trước.
Ách...đi chậm một chút thì chậm một chút vậy.
Sau khi nghĩ thông suốt, Tiểu Hồng phun lưỡi rắn đỏ tươi như máu, lắc lắc đầu.
Tiếp tục ngẩng cao, vặn vẹo cái eo rắn thô tiếp tục đi theo phía sau.
Thái dương hé lộ, nước mưa nhỏ giọt từ cỏ xanh xuống bùn đất.
Sau cơn mưa hơi thở cỏ xanh tươi mát tản ra.
Tất cả mọi chuyện, đều trở nên tốt đẹp.
Túc Cửu Từ ở trong phòng ngủ.
Một tia ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu xạ tiến vào.
Chỉ thấy giữa phòng thật bừa bộn.
Quần áo bị xé đầy đất.
Có chút lung tung rối loạn.
Mà trên một cái giường lớn. Chăn bông thuần sắc trắng.
Tô Yên còn đang ngủ.
Mà ở bên cạnh, Túc Cửu Từ lại đang trợn tròn mắt nhìn cô.
Nếu so với người khác mà nói, Túc Cửu Từ nhìn chằm chằm Tô Yên cả một đêm. Sợ là phải bị hù chết rồi.
Không biết qua bao lâu, Tô Yên mới tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra, thần sắc còn chưa có hoàn toàn tỉnh táo, liền đối mắt cùng Túc Cửu Từ.
Cô chớp chớp mắt.
Người nào đó ra tiếng
"Tỉnh?"
Tô Yên hơi há mồm
"Anh...."
Tựa hồ là đang rối rắm, người này là Quân Vực hay là Túc Cửu Từ.
Tuy rằng, từ bản chất, bọn họ là một người.
Nhưng, một người là có được toàn bộ ký ức, một người lại không có gì.
Chỉ nghe Túc Cửu Từ thở dài một hơi, liền đem Tô Yên ôm sát vào trong ngực.
"Tiểu Quai, ngủ một giấc xong đã quên ta?"
Tô Yên nghe hắn gọi liền biết, hắn là Quân Vực.