Mục lục
Nam chủ bệnh kiều, sủng lên trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ngân Minn



Beta: Tinh Niệm



Mà Tô Yên càng lúc càng vội, càng ngày càng bận, Quân Vực liền phải chơi cùng hai đứa nhóc Tô Cổ và Tiểu Hồng.



Mới mấy hôm đầu còn vui vẻ, có thể lái xe đưa hai đứa nó đi chỗ này chỗ kia chơi.



Nhưng sang đến ngày thứ ba, liền bại lộ bản tính.



Hôm đó vừa vặn Tô Yên chuẩn bị ra ngoài đưa phương án cho Tô Vân.



Quân Vực đứng ở cửa, héo héo như một hòn vọng thê.



Tô Yên chuẩn bị đi rồi, lại do dự một chút, sau đó nói



"Anh cũng muốn đi cùng sao?"



"Trong mắt Tiểu Quai chỉ toàn công việc là công việc, có khi nào nghĩ tới anh đâu?"



Tô Yên nghe xong.



Khẩu khí này, khẳng định là phải đem hắn mang theo.



Tô Yên kéo tay hắn dẫn đi.



Nhìn thì giống như oán phụ, nhưng bị Tô Yên kéo đi liền đi luôn.



Khi Tô Yên lái xe tới công ty, trong văn phòng chủ tịch đang xảy ra tranh cãi nảy lửa.



Không ít nhân viên đứng ở cửa nhìn, loáng thoáng có thể nghe thấy giọng nói của Tô Vũ.



"Cha, chị cả là con gái ba, vậy chẳng nhẽ con không phải sao? Kế hoạch này rõ ràng là do con làm, vì sao lại phải giao toàn quyền cho chị ta? Con đã nỗ lực rất lâu vì kế hoạch này!"



Tô Yên nhìn xung quanh một vòng.



Cuối cùng nhớ ra, cầm lấy di động nhắn tin cho Tô Vân, cô đem kế hoạch đến rồi, đang đứng chờ ở cửa văn phòng của chủ tịch.



Tô Yên dừng lại cách văn phòng không xa, cô cũng không muốn biết bên trong xảy ra chuyện gì.



[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép



(눈_눈) ]



Đương nhiên chỉ có một mình cô chờ ở ngoài cửa, Quân Vực vẫn ngồi trong xe.



Sợ hắn thấy chán, cô còn cho hắn mấy viên kẹo.



Rất nhanh, cửa văn phòng mở ra.



Khuôn mặt Tô Vũ đầy nước mắt, nhìn qua giống như vô cùng ủy khuất.



Cô ta muốn chạy đi.



Tô Vân mặc một thân tây trang vô cùng thành thục xuất hiện phía sau, gọi lại



"Từ từ."



Giọng nói vô cùng ôn hòa, không hề có một chút công kϊƈɦ nào.



Tô Vũ dừng lại.



Không biết ở trong văn phòng hai người họ đã phát sinh chuyện gì, Tô Vũ không thèm quay đầu nhìn Tô Vân.



Tô Vân nói tiếp



"Em gái, có phải em nên để lại văn kiện trong tay em không? Chiều nay chị cần dùng tới rồi."



Tô Vân nghe xong, quay đầu trừng mắt nhìn Tô Vân



"Chị...."



Tô Vân nở một nụ cười ôn hòa.



Duỗi tay, đoạt lại văn kiện từ tay Tô Vũ.



Nên nói là giằng lại mới đúng, vì Tô Vũ không muốn đưa văn kiện cho Tô Vân.



Tô Vũ nhìn chằm chằm Tô Vân, nắm chặt tay thành nắm đấm, chạy ra bên ngoài.



Lúc chạy qua Tô Yên, còn cố ý đụng phải cô.



Sắc mặt cha Tô cũng không tốt lắm.



Ông ta hỏi



"Mày vừa lòng chưa?"



Tô Vân cầm văn kiện trong tay, cúi đầu mở ra, lật từng trang từng trang xem



"Rõ ràng cha biết năng lực của Tô Vân không được, dù muốn ngồi vào vị trí này, cũng là quá sức của em ấy. Lại sủng ái em ấy như vậy, tâm tư nhỏ của cha đang khiến cha tự tay hủy hoại công ty cha mất cả đời sáng lập đấy."



Sắc mặt cha Tô càng thêm khó coi.



Chính con gái ruột của mình lại nói như vậy, còn có gì có thể khiến người ta tức giận hơn nữa không?



Sắc mặt cha Tô trầm xuống



"Con là trách cha chuyện năm đó sao?"



Tô Vân cũng không thèm ngẩng đầu lên nhìn



"Năm đó? Năm đó xảy ra chuyện gì sao?"



Sau đó, Tô Vân nói tiếp



"Chủ tịch, tôi đi trước, buổi họp chiều nay với tập đoàn K, tôi sẽ chuẩn bị tốt."



Nói xong, Tô Vân cũng không thèm liếc mắt nhìn cha Tô một cái, quay đầu bước đi.



Ra tới ngoài Tô Vân mới ngẩng đầu lên.



Gương mặt lạnh như băng, không hề giống với bộ dáng hòa nhã ngày thường một chút nào.



Cho đến khi Tô Vân nhìn thấy Tô Yên đang đứng chờ cách đó không xa.



Đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó khuôn mặt mới dần dần thả lỏng, trở nên ôn hòa như trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK