Mục lục
Nam chủ bệnh kiều, sủng lên trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ngân Minn




Beta: Tinh Niệm



Tống Du Cảnh nhướng mày, nhìn về Tô Cổ đứng đối diện.



Tô Cổ vuốt ve đầu Tiểu Hồng, nói tiếp



"Dù sao cũng không thể vĩnh viễn ở bên cạnh chị ấy được, thật đáng tiếc."



Dứt lời.



Toàn bộ phòng khách đều cực kỳ an tĩnh.



Bầu không khí trở nên lạnh lẽo chưa từng có.



Những lời này quả thực chọc tới tim đen của Quân Vực.



Lão tử không được ở cạnh cô mà mấy đứa hỗn đản này lại dám ở trước mắt lão tử diễu võ dương oai.



Càng nhìn càng muốn diệt luôn mấy đứa nhãi ranh này.



Tô Tiểu Hoa ngốc một trận.



Sau đó lẩm bẩm



"Phong ấn?"



Nói xong, bỗng nhiên nó ngẩng đầu nhìn về phía Tống Du Cảnh.



Ánh mắt tràn đầy hoảng sợ



"Quân Vực đại nhân??"



Ánh mắt Quân Vực chuyển từ trên người Tô Cổ sang người Tô Tiểu Hoa.



Nhếch khóe miệng, nghiền ngẫm hỏi



"Nhận ra được ta?"



Thân thể Tô Tiểu Hoa cứng đờ, vội vàng trốn sang bên cạnh Tô Cổ



"Không quen biết, không quen biết."



Thân thể nho nhỏ chui rúc, hận không thể biến mất luôn.



Không biết từ khi nào Tô Yên đã đứng ở cửa phòng ngủ.



Cô mặc áo ngủ, nghi hoặc



"Các người đang nói chuyện gì vậy?"



Tống Du Cảnh nhướng mày.



"Dậy rồi?"



Tô Yên chớp chớp mắt.



Trên cổ, trên cánh tay đầy dấu hôn xanh xanh tím tím.



Cô gật đầu



"Vâng."



Tống Du Cảnh đi đến trước mặt cô,



"Có mệt không?"



"Vẫn ổn."



Tống Du Cảnh ôm Tô Yên quay lại phòng ngủ.



"Không mệt sao, chúng ta ngủ thêm một lát."



"Em không mệt."



"Em mệt."



Dứt lời, cạch một tiếng, cửa phòng ngủ liền đóng lại.



Phòng khách chỉ còn lại Tô Cổ cùng Tô Tiểu Hoa.



Tô Tiểu Hoa lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Tô Cổ.



Giọng điệu trẻ con non nớt nói



"Ngươi làm sao nhận ra hắn là Quân Vực?"



Tô Cổ liếc liếc mắt nhìn Tô Tiểu Hoa một cái



"Vô tình nghe được."



Tô Tiểu Hoa gật gật đầu



"Ừ"



Nó vô cùng tin tưởng lời này.



Tô Cổ dời tầm mắt.



Đi theo Yên Yên đến nhiều thế giới như vậy.



Nếu đến điểm này hắn còn không biết nữa thì hắn khác gì con rắn ngốc Tiểu Hồng đâu.



Đã nhiều ngày nay, bọn họ vẫn luôn ở lại thành phố Y.



Tống Du Cảnh không trở về công tác.



Tất cả đều đây chờ Tô Yên nuôi.






Đến một ngày nọ. người đại diện của Tô Yên gọi điện thoại đến.

"Tô Yên, cô đừng quên ngày mai phải PK với chủ bá khác. Nghe nói vị chủ bá kia quen biết không ít người nổi tiếng. Nếu cô có thể mời được Em Trai Quốc Dân Tô Cổ đến, khẳng định có thể đứng ngang hàng với cô ta."

Tô Yên ánh mắt lấp lánh nhìn Tô Cổ

"Được"

Cô lên tiếng.

Người đại diện lại hỏi

"Cô có biết vị minh tinh nào nữa không? Có thể mời đến không?"

Minh tinh khác??

Tô Yên liền nhớ tới một người

"Tinh Nam?"

Vừa dứt lời, người đại diện đã vô cùng phấn khích

"Tinh Nam? Cô quen Tinh Nam sao? Có thể mời đến không?

Cô nếu có thể mời hắn đến, dù kết quả trận đấu như thế nào, cô đều sẽ được gấp ba lần tiền thưởng"

Tô Yên vốn dĩ muốn nói rằng cô với Tinh Nam mới chỉ gặp mặt một lần.

Nhưng nghe Linh Linh nói đến liền lương, liền dừng lại.

Nhìn vào cửa phòng tắm đang đóng chặt.

Tống Du Cảnh đang tắm rửa ở bên trong.

Cô còn muốn kiếm tiền để nuôi gia đình đó.

Kiếm tiềm, kiếm tiền, thực sự vô cùng quan trọng.

Cô trả lời

"Được"

Dứt lời liền tắt điện thoại.

Tô Cổ múc một muỗng kem

"Ngày mai sẽ phát sóng trực tiếp sao?"

Lỗ tai hắn siêu thính, đã nghe thấy tất cả.

Tô Yên gật đầu

"Ừ"

Tô Cổ trả lời

"Em có thể giúp."

So sánh với việc này, Tô Yên còn có một việc khiến cô không yên lòng

"Em có quen Doãn Hưng không?"

Tô Cổ suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu

"Có, chính là cái người cùng chị uống cà phê, còn nói rất thích chị, còn gọi chị là bảo bối kia sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK