Tô Cổ cắn một ngụm bánh kem
"Em không phủ nhận."
Dưới sự hun đúc từng ngày từng ngày của Tô Yên, Tô Cổ đã cơ bản sống như người bình thường.
Nhưng, dù sao cũng là giống loài bất đồng, phương pháp làm việc vẫn là không giống nhau.
Bản thân hắn chính là một con cổ, lấy cách thức giết chết đối phương để tồn tại.
Dùng bản chất mà nói, tâm Tô Cổ vừa đen tối vừa tàn nhẫn.
Nhưng mà, tuổi còn trẻ đã bị Tô Yên bắt cóc, ngẫu nhiên còn nghe Tô Yên dạy bảo.
Cho nên hiện giờ Tô Cổ làm việc nhìn qua còn xem như bình thường, sẽ không chủ động đụng vào những chuyện ác kia.
Trừ phi những cái đó động tìm tới cửa, tác phong xử lý của hắn mới có thể nhìn ra được tàn nhẫn.
Về việc này, Tô Yên là cam chịu.
Đối với Tô Cổ cùng Tiểu Hồng, Tô Yên đặt ra phạm vi cơ bản là không chủ động gây thương tổn cho người khác.
Một Cổ Vương, một rắn độc.
Mỗi đứa đều là loài cực hung cực ác.
Có thể nhượng bộ đến như thế, đã đủ rồi.
Nếu là có người không có mắt, nhất định trêu chọc đến tụi nó.
Xử lý như thế nào, đó là chuyện của bọn họ.
Nếu có điểm nào làm Tô Yên không nghĩ tới, đại khái chính là đồng chí Tiểu Hồng chạy như điên trêи con đường ngốc bạch ngọt.
Vốn dĩ lo lắng nhất chính là nó khi dễ người khác, hiện tại Tô Yên có điểm lo lắng nó bị người khác khi dễ.
Chờ Tô Cổ ăn xong điểm tâm, lại nhìn thoáng qua di động.
Chỉ là di động vẫn không hề có động tĩnh.
Sau đó lại dời tầm mắt đi.
Tần Hiên Vũ bên kia không biết hàn huyên cái gì, Triệu Tường Vi nhìn qua thực vui vẻ.
Cho đến khi nói một câu
"Chúng ta liền coi như vậy đi."
"Ân ân"
Triệu Tường Vi đồng ý.
Tần Hiên Vũ đứng lên, cười nói
"Tôi đưa cậu trở về, tài xế đang ở cửa."
Triệu Tường Vi vội vàng lắc đầu
"Quá phiền toái."
"Không phiền toái."
Nói xong, hai người đi ra ngoài.
Đi đi, tầm mắt Triệu Tường Vi trong lúc vô tình đảo qua, phát hiện Tô Yên cùng Tô Cổ ngồi ở trong góc.
Bởi vì Tô Yên đưa lưng về phía cửa, thế cho nên lúc đầu Triệu Tường Vi vẫn chưa nhận ra người kia là Tô Yên.
Cô chỉ là thấy được Tô Cổ.
Chờ đến khi nhìn chăm chú, Triệu Tường Vi kinh ngạc
"Tô Yên?"
Tô Yên dừng động tác uống nước một chút.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Tần Hiên Vũ sửng sốt
"Cậu quen biết?"
Hắn chỉ thấy qua Tô Yên, lại không biết cô tên là gì.
Triệu Tường Vi gật gật đầu, nhìn Tô Yên lại cùng Tô Cổ đi uống cà phê, nhíu mày.
Vốn là muốn cứ như vậy rời đi, nhưng vẫn nhìn không thuận.
Mở miệng
"Cậu một mặt theo Hoắc Từ, một mặt lại ái muội cùng Tô Cổ. Làm người không thể như vậy, Tô Yên."
Tô Yên quay đầu lại.
Đôi mắt Tần Hiên Vũ tức khắc liền nhếch lên.
Hóa ra là cô.
Cô gái mà Hoắc Từ rất thích?
Tô Cổ nghe Triệu Tường Vi nói, ăn một ngụm bánh kem, mở miệng
"Đó là bạn trai cô?"
Triệu Tường Vi không nói chuyện, chỉ là sắc mặt đỏ lên.
Theo lời ba cô noi, một tháng sau cô sẽ đính hôn cùng Tần gia.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người đó hẳn là Tần Hiên Vũ.
Triệu Tường Vi không nói lời nào, ở trong mắt Tô Cổ chính là cam chịu.
Hắn lại nói
"Cô có thời gian quan tâm người khác, vẫn là quan tâm bạn trai mình nhiều một chút. Ai biết hắn sau lưng cô lại trộm cấu kết với cô gái nào đâu."
Triệu Tường Vi nhíu mày,
"Cậu không cần thuận miệng bôi nhọ."
Ngay khi Tô Cổ dứt lời, sắc mặt Tần Hiên Vũ đứng ở phía sau Triệu Tường Vi đã rất khó nhìn.
Quả nhiên, bọn họ đã thấy được.
Cô gái Hoắc Từ thích?
Chính là bởi vì thích Tô Yên này, mới có thể tàn nhẫn chẳng quan tâm với Mỹ Đồng như vậy?
Tần Hiên Vũ hạ mắt xuống, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc.