Mục lục
Nam chủ bệnh kiều, sủng lên trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Lan Anh




Beta: Tinh Niệm



Nói cách khác là đã có ký ức.



Nhưng mà không có người khác dẫn đường, còn chưa học được đi đường.



Sau đó, đã bị nương hắn vứt bỏ ở trong núi sâu?



Tô Yên nhớ tới hai lần này, nàng ở trong phòng, luôn là hắn đến tìm nàng.



Là sợ nàng ghét bỏ hắn, sẽ bỏ rơi hắn sao?



Nghĩ như vậy, mí mắt Tô Yên giật giật.



Sau đó ôm hắn, nằm ở trên giường.



Tức khắc, Hoa Vô Khuynh kích động lên.



Mắt long lanh nhìn Tô Yên.



Tô Yên duỗi tay che khuất đôi mắt hắn



"Chàng còn nhớ rõ cái gì?"



Nàng tiếp tục hỏi



Hoa Vô Khuynh nghĩ nghĩ



"Sau này ta ở chỗ kia đợi thêm vài năm, nhưng mẫu thân vẫn không đến. Lại sau đó, ta rất đói bụng liền rơi vào hôn mê. Khi tỉnh lại thì đã nằm ở trên giường."



Hắn cẩn thận miêu tả



"Có người mang chàng rời đi?"



"Ân."



"Là mẫu thân chàng sao?"



Âm thanh của Hoa Vô Khuynh có chút khổ sở



"Không phải."



Hắn dừng một chút, nói



"Là một lão nhân."



"Lão nhân?"



"Ân"



"Sau đó lại đi đâu?"



"Sau đó hắn lại bắt ta ngâm vào thùng dược. Ngâm mãi, ngâm mãi."



Hoa Vô Khuynh cao hứng nói tiếp



"Hắn sẽ cho ta ăn cơm. Còn khích lệ ta."



"Khích lệ chàng cái gì?"



"Khen ta rất lợi hại, là một dược nhân tốt."



Tô Yên duỗi tay ôm lấy hắn, trầm mặc trong chốc lát.



Tiếp tục hỏi



"Sau đó thì thế nào?"



"Sau đó tiếp tục ngâm trong thùng dược, còn ném vào bên trong một số đồ vậy ta không thích."



"Thứ gì?"



"Con nhện, con rết, có cả rất nhiều thứ ta không biết."



Nói rồi Hoa Vô Khuynh rầu rĩ



"Chúng nó đều còn sống, chúng còn cắn ta."



Nói xong, Hoa Vô Khuynh dừng lại



Tô Yên hỏi



"Làm sao vậy?"



"Ta quên mất."



"Quên cái gì?"



"Quên sau đó đã phát sinh chuyện gì?"



Hoa Vô Khuynh có chút sốt ruột.



Hắn nghĩ không ra.



Chỉ nhớ rõ lão nhân kia cho sâu cắn hắn, sau đó hắn liền quên chuyện sau đó.



Tô Yên buông tay ra.



Nhìn vào mắt hắn.



Hốc mắt Hoa Vô Khuynh hồng hồng



"Yên Yên, ta có phải thực vô dụng hay không?"



Việc như thế mà cũng không nhớ ra được.



Tô Yên ôm hắn, vỗ vỗ sống lưng



"Không mệt sao?"



Nàng nói sang chuyện khác, hỏi hắn.



Hoa Vô Khuynh chớp chớp mắt



"Mệt."



"Còn không mau đi ngủ?"



Hắn nhịn không được nói



"Ta sợ nàng đi."



Hắn uỷ ủy khuất khuất nói.



Vạn nhất nếu ngủ rồi, sau khi tỉnh lại không thấy Yên Yên thì sao bây giờ?



Tưởng tượng ra như vậy, hắn liền không dám ngủ.



Hắn chỉ nghĩ là phải ôm Yên Yên.



Tô Yên nghiêm túc



"Em sẽ không đi. Ngày mai phải lên đường, cho nên cần nghỉ ngơi thật tốt."



Hoa Vô Khuynh cái hiểu cái không, gật đầu.



Sau đó nhắm hai mắt lại.



Kết quả còn chưa đến chốc lát, lông mi Hoa Vô Khuynh run run, thật cẩn thận mở to mắt.



Tựa hồ là đang xác nhận Tô Yên rốt cuộc có ở đây không.



Nhìn đến Tô Yên còn ở.



Sau đó thở dài nhẹ nhõm một hơi.



Lại nhắm lại.



Cứ lặp lại như vậy rất nhiều lần.



Rốt cuộc, sau nửa đêm, hắn mới ngủ.



Tô Yên xác nhận hắn đã ngủ say.



Nàng mở mắt ra.



Nhìn hắn.



Lúc trước, nàng còn muốn hắn khôi phục bình thường.



Tìm trở về những ký ức trước kia.



Giống như người bình thường vậy.



Nhưng khi nghe hắn nói xong, Tô Yên lại không muốn để hắn khôi phục ký ức nữa.



Nếu trong trí nhớ tất cả đều là thống khổ.



Vậy thì thôi đi.



Dù sao, cũng sẽ không có gì khác biệt.



Nàng sẽ vẫn luôn ở bên hắn.



Người khác cũng không thể gây thương tổn cho hắn được.



Tiểu Hoa nhỏ giọng nói



"Ký chủ, em cảm thấy Hoa Vô Khuynh đại nhân có chút đáng thương."



Tô Yên lên tiếng



"Ân"



"Ký chủ, chị có phải cũng cảm thấy rất khổ sở hay không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK