Beta: Tinh Niệm
Hắn nói tàn nhẫn đến khiến người giận sôi.
Lộ Bình
"Thành thành thật thật ở trong xe, không cần gây chuyện, không cần sinh sự, các người sẽ còn sống mà đến được căn cứ. Muốn tự do nhân quyền bình đẳng tôn trọng. Có thể. Tự mình rời đi, sáng tạo ra một cái gọi là tự do bình đẳng."
Những người này có vẻ được bảo hộ quá tốt, thế cho nên đều đã quên hiện giờ đã là mạt thế.
Cái gì Văn Minh bình đẳng, cái gì tự do hoà bình.
Người giết tang thi, người giết người, thậm chí là người ăn người, thế giới này mỗi một chỗ đều tàn nhẫn, thế giới này cái gì đều có.
Chỉ duy nhất tự do công bằng thì lại không.
Giết quá nhiều tang thi, thế cho nên ở trong mắt bọn họ, biên giới giết chết tang thi cùng giết chết nhân loại dần dần mơ hồ.
Mạt thế, thứ cần thiết chính là sức mạnh.
Không có sức mạnh thì không có ý nghĩa tồn tại.
Mà những người trước mắt này, chính là một đám không có ý nghĩa tồn tại.
Có thể chịu đựng đến bây giờ, là do lương tâm trong lòng hắn còn chưa có mất.
Hắn cũng muốn xem chút lương tâm này có thể giữ được bao lâu.
Còn đến lúc lương tâm đã cạn kiệt, vậy thì ném vào đám tang thi thôi.
Lộ Bình cười, nhìn phía mọi người
"Muốn rời khỏi, hiện tại có thể đi. Đây là con đường tự do bình đẳng mà các người muốn."
Sau khi dứt lời, có một bộ phận nhỏ đám người, lấy vị học sinh kia cầm đầu, đi ra ngoài.
Tên học sinh bày tỏ thái độ rất cường ngạnh
"Tôi sẽ chứng minh cho các người xem, các người đã sai."
Lộ Bình gật gật đầu
"Tôi rất tôn trọng thái độ cậu."
Nói xong, liền vỗ tay.
Văn Lực đứng nghe bên cạnh xong cũng vỗ tay theo.
Thật là thú vị a.
Bình đẳng? Tự do?
Nước họ uống, cơm họ ăn, xe họ ngồi, thậm chí cả cơ hội sống sót để đứng đây đàm luận, tất cả đều là đám người bọn hắn liều mạng cho.
Thế mà còn ở trước mặt bọn hắn nói công bằng?
Thật con mẹ nó buồn cười.
Nhìn kỹ mới phát hiện, rời đi đều là một ít thiếu niên khí phách hăng hái.
Trong xe lưu lại đều là người có chút tuổi.
Gừng càng già càng cay.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Trận phong ba này, cuối cùng dưới lời nói cường ngạnh của Lộ Bình, liền kết thúc.
Bởi vì việc này, cũng tạm dừng lên đường, lưu lại nghỉ tạm trong chốc lát.
Chờ nghỉ tạm đủ rồi, tiếp tục lên đường.
Vị trí trong xe vận tải thoáng trống trải.
Mà không biết vì sao, đám người Lộ Bình không có đi xe việt dã, mà là ngồi trong xe chở hàng này.
Đường Dã Bạch vẫn ngủ.
Xe đại khái chạy hơn mười phút.
Bỗng nhiên nghe được tiếng kêu rên
"Cứu mạng!!""
Xe vận tải vẫn vững vàng đi về phía trước, không có một chút tạm dừng.
Vừa vặn nhìn thấy được đám tang thi ăn người, hoặc là người liều mạng ở phía sau đuổi theo xe vận tải.
Cuối cùng, cũng bị tang thi nuốt sống.
Trêи xe một đám người sợ tới mức ở đằng kia run run.
Không còn tính khí vênh váo tận trời như vừa rồi.
Cũng không có người gào thét, vì sao không ngừng xe đi cứu người.
Lộ Bình cười ôn ôn hòa hòa
"Lúc nãy thấy mọi người nói những lời kia thì tôi cũng rõ các vị cũng là người thấu tình đạt lý. Đã là người trưởng thành, ăn uống phải tự gánh vác mới là bình thường. Cũng không thể vẫn luôn giống trẻ con, có phải hay không? Về sau, ăn uống phải tự gánh vác. Muốn ăn, thì đi theo cùng nhau giết tang thi. Đã chết, thì làm thức ăn cho tang thi, còn sống, phải cẩn thận mà ăn cơm, tiếp tục tồn tại."
Rốt cuộc, có người không nhịn được, giận dữ nói
"Anh đây là muốn chúng tôi đi chịu chết!"
Lộ Bình vô tư nói
"Chịu thì chịu, không chịu thì chịu."