Bởi vì mất máu quá nhiều, miệng vết thương sinh mủ chuyển biến xấu, làm cho sắc mặt Vũ Văn Húc nhìn qua thực tái nhợt suy yếu.
Rốt cuộc, vẫn là có điểm luyến tiếc.
Tô Yên trước khi đi, dằn lòng móc từ túi tiền ra ba viên kẹo đường.
Cúi đầu, cẩn thận để vào trong tay Vũ Văn Húc.
Dựa theo tính cách Tô Yên, ở trường hợp thương thảo quốc sự, theo đạo lý mà nói, lén lút cho hắn đường như vậy, là làm hỏng quy củ rồi.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn là đem kẹo đường đưa cho hắn.
Sau đó, bưng khay rời đi.
Cửa thư phòng mở ra lại đóng lại.
Thanh âm vang lên rồi im lặng.
Trong thư phòng, vẫn là một mảnh yên tĩnh.
Cho đến khi, tướng quân gần Vũ Văn Húc nhất, nhịn không được ra tiếng
"Vương gia?"
Không người đáp lại.
Tướng quân ho khan một tiếng,
"Vương gia???"
Lúc này, Nhiếp Chính Vương đại nhân đôi mắt vẫn luôn nhìn kẹo đường trong tay mình mới nhớ tới, trong phòng này còn có một đám chưa đuổi đi.
Nửa ngày sau, Vũ Văn Húc thanh âm nhạt nhẽo
"Thương nghị như thế nào?"
Một quan văn đứng lên.
Mọi người coi như vừa nãy không có chuyện gì, tiếp tục tiến hành.
"Vương gia cảm thấy mùng mười tháng sau tân đế đăng cơ, có chút quá gấp gáp hay không? Nhưng nếu lùi lại, sợ là ngày lành qua muộn chút, rốt cuộc nước không thể một ngày không vua."
Bọn họ vì chuyện này đã rối rắm hơn một canh giờ.
Cuối cùng, vẫn là tính toán mong Nhiếp Chính Vương tới định đoạt.
Nhưng là....
Vũ Văn Húc mặt mày nâng lên, con ngươi đen nhánh sâu kín đảo qua những người này.
Môi mỏng khẽ mở
"Việc nhỏ như vậy đều không định được, triều đình nuôi các ngươi làm cái gì?"
Bốn vị quan văn sửng sốt.
Vũ Văn Húc nhẹ nhàng nắm một chút kẹo đường trong tay, ngữ điệu chậm rãi
"Ngày mai cho bổn vương một kết quả, bổn vương không dưỡng phế nhân."
Giọng nói vang lên, toàn bộ thư phòng đều an tĩnh.
Vương gia... sao ngài lật mặt nhanh quá vậy?
Vừa mới nãy không phải đang bàn bạc sao?
Lạch cạch một tiếng, Vũ Văn Húc ngón tay thon dài cầm lên một phần tấu chương, đặt ở trên bàn.
Thần sắc lãnh đạm
"Nếu không có việc gì, lui ra đi."
Lời này đã là ý đuổi người.
Kết quả là, Tô Yên rời đi không đến nửa canh giờ, người trong thư phòng đã tốp năm tốp ba rời đi.
Nguyên bản mấy ngày trước đây vội túi bụi, một đám hạ nhân cho rằng còn phải lại vội hồi lâu.
Nào biết, hôm nay vang ngọ vừa qua, mà đã kết thúc thương nghị rồi.
Buổi tối hôm nay dùng bữa, đặc biệt sớm.
Thái dương còn chưa xuống núi, ở biệt viện đã mang lên bàn dài, từng đĩa thức ăn bày trên bàn.
Cây hợp hoan ở trong gió lay động, ngẫu nhiên có một hai đóa hoa hợp hoan bay xuống dưới.
Không biết theo gió bay tới chỗ nào rồi.
Tô Yên nhìn một bàn ăn, lại nhìn Vũ Văn Húc ngồi ở trên xe lăn gỗ bên cạnh trầm mặc.
"Sớm như vậy đã dùng bữa tối?"
Trong mắt mang theo nghi hoặc.
Vũ Văn Húc nhìn về phía nàng, ngữ khí nghe không ra cảm xúc
"Không phải đói bụng?"
Tô Yên sờ sờ bụng.
Ân, xác thật là đói bụng.
Tuy rằng cơm trưa qua đi, nàng lại ăn ba mâm điểm tâm rồi.
Nhưng, vẫn đói.
Vì thế cũng không có nói gì nữa, bắt đầu ăn.
Chờ sau khi ăn trong chốc lát, phát hiện hắn vẫn luôn nhìn mình.
Giống như không hứng thú với một bàn thức ăn này.
Duỗi tay, kẹp một đũa cải thìa đặt vào bát của hắn.
Nàng thực nghiêm túc giải thích
"Thái y nói, chàng không thể ăn món ăn mặn."
Giống như là giải thích nổi lên tác dụng.
Rốt cục là nhìn thấy hắn cầm lấy đũa, bắt đầu ăn cải thìa trước mặt.
Nghĩ đến chỗ vết thương trên ngực hắn.
Nàng đứng lên, đem tất cả món ăn hắn có thể ăn để tới trước mặt hắn.
Bảo đảm hắn có thể gắp được.
Chỉ thấy hắn thong thả ung dung một ngụm một ngụm ăn cơm.
Tô Yên lúc này mới bắt đầu tiếp tục gặm đùi gà.