Tiểu Hoa chỉ là nghe Hoa Vô Khuynh nói về quá khứ của hắn, liền khổ sở đến không được.
Trên đời này, sao lại có mẫu thân nào như vậy chứ.
Còn vứt bỏ hài tử của mình.
Thật là xấu xa!
Nghĩ như vậy, Tiểu Hoa lại ở trong lòng mắng mẫu thân Hoa Vô Khuynh vài câu.
Một đêm thực mau đi qua.
Tô Yên sáng sớm đã tỉnh lại.
Trái lại Hoa Vô Khuynh vì hôm qua ngủ muộn, nên đánh một giấc tới giữa trưa ngày hôm sau.
Lúc tỉnh dậy, hắn mở to mắt, mê mê man man ngồi ở đằng kia hơn nửa ngày.
Cuối cùng, khi nhìn thấy Tô Yên ngồi ở mép giường, nhào qua, ôm lấy nàng.
Đầu dựa lên bả vai Tô Yên
"Yên Yên"
Thanh âm còn khàn khàn vì mới tỉnh ngủ.
Nghe như là làm nũng vậy.
Một giấc ngủ này, quần áo trên người hắn lỏng lẻo.
Tóc rối tung, cộng thêm khuôn mặt đẹp kia của Hoa Vô Khuynh.
Đúng thật là tạo nên một bức tranh mỹ nam còn buồn ngủ.
Tô Yên duỗi tay, vỗ vỗ cánh tay hắn
"Rời giường, ăn cơm."
"Ân ân."
Hoa Vô Khuynh vội vàng đồng ý.
Sau đó, từ trên giường bò dậy.
Bắt đầu mặc quần áo.
Có Tô Yên dạy dỗ lần trước.
Động tác hắn mặc quần áo tuy rằng mới lạ, lại rất chậm.
Mỗi làm một bước đều phải dừng trong chốc lát, suy nghĩ một chút.
Nhưng cũng may, cuối cùng thành công mặc xong quần áo.
Chỉ là có mỗi mái tóc.
Đến bây giờ hắn cũng không biết buộc.
Ở trước mặt gương đồng, vòng tới vòng lui, liền kém quấn luôn vào cổ của mình.
Cuối cùng,hắn vẫn là nước mắt lưng tròng,nhìn về phía Tô Yên, thật cẩn thận nói
"Yên Yên."
Tô Yên tìm cho hắn một cái ngọc trâm, cầm tóc hắn, sau đó nhanh chóng buộc lại.
Từ chính diện nhìn lại, đuôi tóc rời rạc đều rũ ở sau lưng.
Mái tóc đen như mực dài đến chỗ eo.
Vật trang trí gì cũng không có.
Chỉ là ở cổ chỗ, có một cây ngọc trâm cuốn toàn bộ tóc lại một chỗ.
Không biết là bởi vì hắn quá đẹp, hay là bởi vì hắn thích hợp với kiểu tóc nhưvậy.
Vừa mới buộc tóc xong, chỉ cảm thấy hắn hình như càng đẹp mắt.
Hoa Vô Khuynh nhìn dung mạo mình ở trong gương đồng.
Tô Yên ra tiếng
"Được rồi, đi xuống lầu ăn cơm."
Hoa Vô Khuynh rất phối hợp đứng lên.
Lôi kéo vạt áo Tô Yên, tung ta tung tăng đi theo sau lưng nàng.
Chờ bọn họ xuống dưới lầu.
Cổ Vương đã gọi một bàn đồ ăn, đang chờ bọn họ.
Hắn vẫn chưa động đũa.
Chỉ là ngồi ở chỗ đó, bộ dáng thanh lãnh, hơn nữa tuổi hắn còn nhỏ, đưa tớikhông ít người chú ý.
Rốt cuộc nhìn thấy Tô Yên cùng ngốc tử kia xuống.
Cổ Vương bĩu môi.
Chờ hai người đi tới.
Hắn nhìn Tô Yên, ra tiếng
"Ta đợi tỷ đã nửa canh giờ."
Tô Yên xem hắn, nghi hoặc
"Không phải đã dặn em ăn trước?"
Tô Cổ
"Quy củ nhân loại không phải là đợi tất cả mọi người tới rồi mới động đũa sao?"
Tô Yên có điểm kinh ngạc
"Em học khi nào?"
"Từ sớm đã biết rồi."
Vừa nói, Tô Cổ cầm lấy đũa, chờ đợi.
Tô Yên vừa thấy bộ dáng của hắn, liền biết hắn là có ý gì.
Nàng cầm lấy đũa trước mặt, gắp một ngụm rau xanh ăn.
Sau đó, Tô Cổ liền cúi đầu bắt đầu ăn.
Hắn ăn nhanh, nhìn ra được là rất đói bụng.
Nhưng dù như thế, mỗi một miếng ăn cũng sẽ nhấm nuốt 30 lần.
Hơn nữa khí chất hắn sơ lãnh, luôn là cho người ta một loại cảm giác sang chảnh của quý gia công tử.
Mà Hoa Vô Khuynh dựa vào Tô Yên cũng chờ đợi nàng đút hắn ăn, mắt trông mong nhìn Tô Yên.
Tô Yên cầm cho hắn một cái bánh bao.
Hoa Vô Khuynh bắt đầu một ngụm một ngụm nhấm nuốt.