Tô Yên vừa nghe, trước mắt sáng ngời, đút càng hăng hái.
Ân, hóa ra đút hắn một bữa cơm đã có thể có một ngôi sao??
Kết quả là đút càng lúc càng nhanh.
Tiểu thái giám hầu hạ ở bên cạnh yên lặng cúi đầu, không nỡ nhìn thẳng.
Hắn hầu hạ Vương gia lâu nhất, cũng biết Vương gia ăn cơm từ trước đến nay đều thong thả ung dung.
Đặc biệt là mỗi lần Tô Yên cô nương cùng Vương gia ăn cơm, luôn có thể để cho người khắc sâu ấn tượng.
Một người ăn ngấu nghiến, một người không nhanh không chậm.
Nhưng hôm nay.... này Tô Yên cô nương là coi Vương gia trở thành chính mình mà đút sao?
Một đũa tiếp theo một đũa, Tô Yên cô nương đút đến cao hứng, Vương gia thế nhưng cũng mừng rỡ để nàng đút.
Vương gia không sợ nghẹn ư?
Ăn một hồi lâu, rốt cuộc Tô Yên không đút nữa, về vị trí của mình.
Cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
Ăn ăn, bỗng nhiên nhớ tới cái gì.
Nói với tiểu thái giám bên cạnh
"Đêm qua ta phân phó ngươi hầm thuốc đâu?"
Tiểu thái giám nói
"Hồi cô nương, đã hầm từ sáng rồi ạ, hiện giờ có thể uống."
Tô Yên gật đầu, nhẹ nhàng thở ra
"Mang lại đây đi."
"Vâng, cô nương."
Sau đó, tiểu thái giám liền đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, bưng một chén nước canh tới.
Tiểu thái giám hành lễ
"Cô nương"
Tô Yên trực tiếp đứng lên, đi qua tiểu thái giám kia, bưng nước canh, đặt đến trước mặt Vũ Văn Húc.
"Còn ấm, chàng mau uống đi."
Trên mặt nàng lộ ra ý cười tươi.
Có thể thấy được thật cao hứng.
Chờ đến khi hắn uống xong, chân có thể tốt lên rồi.
Vậy thì sẽ không lại hỏi nàng những cái vấn đề như là cùng hắn ở bên nhau hay là muốn đi ra ngoài.
Vũ Văn Húc liếc mắt nhìn nước canh kia một cái.
Còn chưa nói chuyện, Tô Yên có điểm nôn nóng, gấp không chờ nổi bưng lên, đưa tới bên môi hắn.
Chớp chớp mắt, không nói gì.
Vũ Văn Húc che đậy ý cười trong mắt.
Há mồm, uống xuống.
Chờ đến khi uống xong một chén thuốc kia, hắn mới chậm rãi ra tiếng
"Đây là cái gì?"
Tô Yên lại lần nữa ngồi trở lại vị trí, nói
"Kim linh hoa hầm thành nước thuốc, có thể trị liệu chân của chàng."
Trong đầu, Tiểu Hoa cũng ra tiếng
"Ký chủ, trong tình huống bình thường trong vòng 12 canh giờ kim linh hoa sẽ phát huy tác dụng."
Cho nên..., Tô Yên nghĩ nghĩ, ngày mai hắn chân có thể khỏi rồi.
Ân, tuy rằng không phải chân của mình, nhưng nàng cũng thực vui vẻ.
Vũ Văn Húc gật đầu, nhìn bộ dáng nàng cao hứng phấn chấn, nhịn không được cũng gợi lên khóe môi.
Nếu nói hắn vui mừng vì chữa khỏi chân, chi bằng nói hắn càng thích nhìn bộ dáng nàng cao hứng đi.
Chân này, hàng năm tàn tật, ngự y cũng vô pháp trị liệu.
Ngồi xe lăn lâu như vậy, cũng sớm thành thói quen.
Chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn, dù có thế nào cũng được.
Nửa ngày sau, khi Tô Yên lấy một loại tốc độ cực nhanh, tiêu diệt hơn phân nửa đồ ăn trên bàn.
Hắn nhìn nàng, chậm rãi ra tiếng
"Ăn ngon không?"
Tô Yên gật đầu
"Ân"
"Chờ đến hôm sau, ta mang nàng đi tới một nơi ăn càng ngon, nàng đi không?"
Tô Yên gật gật đầu
"Đi"
Đồng ý xong, một lát sau nàng mới nhớ tới dò hỏi
"Đi chỗ nào?"
"Ngày mai, tân đế đăng cơ, buổi tối mở tiệc chiêu đãi sứ thần các quốc gia."
Tô Yên chớp chớp mắt, nuốt xuống đồ ăn trong miệng
"Ta đi?"
Vũ Văn Húc gật đầu.
"Ân"
"Vậy, ta vì sao phải đi?"
"Nàng là Vương phi tương lai của ta, tự nhiên là phải đi, huống hồ, vừa mới nãy không phải nàng đáp ứng rồi sao?"
Hắn chậm rãi từ từ nói.
Mà Tô Yên méo miệng, nhỏ giọng nói
"Vậy đi đến đó, ta muốn ăn, sẽ nhịn không được...."
"Vậy cứ ăn."
Nghe hắn nói ra ba chữ này, Tô Yên rốt cuộc cười lên
"Được"