Beta: Tinh Niệm
Hai thị vệ đứng canh gác ở cửa thính đường, mặt không cảm xúc.
Đương nhiên, tròng mắt thi thoảng vẫn là không nhịn được mà liếc về phía vị nguyên lão kia.
Vương gia nhà mình thật là lợi hại.
Có thể làm cho vị tam triều nguyên lão này xuất núi, lại còn chửi bới ầm ĩ như mấy người đàn bà đanh đá bán đồ ăn ngoài chợ.
Lão nhân gia 70 tuổi, khuôn mặt tràn đầy hung hãn.
Mắng tới nước miếng bay đầy trời.
Thời gian lão đứng ở chỗ này mắng người đã được một nén nhang.
Phỏng chừng thêm một lát nữa, Vương gia không cần sai người lôi ra ngoài chém, mà tự lão mắng người ta đến mức ngất xỉu luôn.
Lát sau, vị tam triều nguyên lão Triệu Thừa Tướng này mắng đã có chút mệt mỏi.
Bèn đỡ lấy cái bàn đá bên cạnh nghỉ ngơi trong chốc lát.
Tô Yên không lên tiếng, chỉ cúi đầu ăn cơm.
Đến lúc ăn no.
Nàng đứng lên, lau lau miệng, đi tới thính đường.
Nàng vừa mới đi qua trước mặt vị Triệu Thừa tướng kia.
Lão ta đột nhiên duỗi tay giữ chặt lấy Tô Yên
"Ngươi mau đi thông báo với Tư Đồ Tu, bảo hắn ra gặp ta!!"
Gân xanh trên trán Triệu Thừa tướng nhanh chóng xuất hiện.
Ở chỗ này gào thét lâu như vậy cũng không thấy bóng dáng Tư Đồ Tu.
Tô Yên bị lão nhân gia túm lấy, phản xạ có điều kiện hất tay lão ta.
Cái hất này sức không lớn, nhưng thân thể Triệu Thừa tướng vốn đã ốm yếu, không chịu nổi liền lùi hai bước chân, rắc một tiếng.
Eo đập vào bàn đá.
Giây tiếp theo, cả người đều ngã trên mặt đất.
Tô Yên sửng sốt.
Này, cái này không thể trách nàng chứ?
Nàng ngồi xổm xuống, tiến lên định đỡ lão dậy.
"Triệu Thừa tướng, ngài không có việc gì chứ?"
Triệu Thừa tướng chỉ ngón tay vào mặt Tô Yên, toàn thân run rẩy không biết vì bị chọc tức hay là vì đau.
"Ngươi, ngươi, ngươi dám ẩu đả mệnh quan triều đình?? Tư Đồ gia quả nhiên một thứ tốt cũng không có!!"
Tô Yên nghiêm túc nói
"Vừa rồi người chạm vào thuộc hạ trước. Là thân thể ngài không tốt, chính mình ngã ra."
Triệu Thừa tướng đại khái không nghĩ tới một thị vệ nho nhỏ cũng dám phản bác hắn.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
"Hỗn láo!!"
Tô Yên vốn dĩ định đỡ người ngồi dậy.
Thấy ý tứ lão ta rõ ràng chính là muốn ăn vạ nàng.
Liền buông tay, đứng ở bên cạnh.
Bịch.
Người vừa mới được đỡ ngồi dậy nháy mắt lại ngã lăn ra đất.
Phần eo lại lần nữa bị thương.
Lần này Triệu Thừa tướng là hoàn toàn không dậy được.
Triệu Thừa tướng trong cơn giận dữ, liền giơ ngón tay còn đang run rẩy chỉ vào mặt Tô Yên.
"Ngươi, ngươi, ngươi, người đâu!! Phạm thượng, bắt lấy cho ta!!"
Thực ra, Triệu Thừa tướng cũng biết nàng không cố ý.
Nhưng chính mình đang nổi nóng liền muốn răn dạy nàng hai câu chứ cũng không định xử trí nàng.
Nhưng thấy một thị vệ nho nhỏ còn dám tranh luận, còn đem hắn đẩy xuống chỗ này, đứng ở một bên chẳng quan tâm.
Quả thực... quả thực là làm càn!
Cửa thính đường kẽo kẹt kêu một tiếng rồi mở ra.
Tư Đồ Tu một thân áo gấm, đầu đội ngọc quan, nhìn qua liền cảm thấy vô cùng tôn quý.
Hắn ngậm ý cười, ra tiếng
"Triệu Thừa tướng đây là ý gì? Thật sự muốn ăn vạ ở nơi này không chịu đi?"
Triệu Thừa tướng tức giận gầm lên một tiếng
"Tư Đồ Tu! Ngươi sao dám vô lễ với ta như thế?!"
Ánh mắt Tư Đồ Tu nhìn về phía Tô Yên.
Tô Yên một đường chạy chậm đến trước mặt Tư Đồ Tu, nhẹ giọng nói
"Hắn muốn cản thuộc hạ, thuộc hạ không cẩn thận đẩy hắn ngã ra đất. Thuộc hạ muốn đỡ hắn dậy, hắn không muốn. Sau đó liền nói thuộc hạ vô lễ phạm thượng."
Tư Đồ Tu nghe xong, nhìn nàng bày ra bộ dáng vô tội.
Trong mắt hiện lên ý cười.
"Người đâu"
"Vương gia."
"Thất thần làm gì, còn không mau đi đỡ Triệu Thừa tướng hồi phủ đi? Nếu lão nhân gia còn ở chỗ này tức giận, bổn vương có lý cũng không nói rõ được."
Triệu Thừa tướng nghe hắn thiên vị như thế, tức đến lệch cả mũi.