Beta: Tinh Niệm
Đêm qua Tống Du Cảnh đưa Tô Yên vào phòng cấp cứu.
Hắn liền trêu ghẹo Tống Du Cảnh, hỏi cô gái này là gì của hắn.
Ai ngờ Tống Du Cảnh nói đây là vợ hắn.
Lúc đó có mấy vị y tá đang xử lí vết thương cho Tô Yên ở bên cạnh.
Cho nên, đây là có người nghe được, một truyền mười mười truyền trăm thành ra tất cả y tá đều đã biết??
Lấy danh nghĩa kiểm tra để đến xem phu nhân của vị bác sĩ nội khoa thiên tài- Tống Du Cảnh, trông như thế nào.
Là ý này sao?
Đang nghĩ ngợi tới đây, cửa phòng bệnh lại lần nữa mở ra.
Mọi người đều quay đầu nhìn lại.
Liền thấy được Tống Du Cảnh mặc một thân áo blouse trắng, dáng người thon dài.
Trên gương mặt đẹp trai một chút biểu tình cũng không có.
Hắn đứng ở cửa.
Thanh âm lạnh băng vang lên
"Làm cái gì vậy?"
Tô Yên nâng cánh tay lên, chỉ vào cái nhiệt kế bị rơi vỡ trên mặt đất.
"Em làm vỡ, hình như phải bồi thường."
Tống Du Cảnh nhìn thoáng qua.
"Ân"
Hắn lên tiếng.
Sau đó đi đến mép giường.
Tô Yên chớp chớp mắt.
Sau đó chậm rì rì nói
"Em không có tiền."
Nguyên thân mới vừa tốt nghiệp đại học liền gả cho Tống Du Cảnh.
Tống Du Cảnh là một vị bác sĩ nổi danh.
Sẽ định kỳ gửi một số tiền cho nguyên thân.
Cũng đủ cho nguyên thân tiêu xài thoải mái.
Có tiền, nguyên thân liền không tìm công việc nữa mà lựa chọn ở nhà.
Bằng không sao lại có nhiều thời gian như vậy, nhàn rỗi tới nỗi đi ngoại tình nuôi dưỡng nam nhân?
Tống Du Cảnh cúi đầu xem Tô Yên
"Tiền đâu?"
"Mua quà tặng cho anh."
Nghe được câu trả lời như vậy, gương mặt lạnh băng của Tống Du Cảnh rõ ràng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
Dù cho hắn cái gì cũng chưa nói.
Không bao lâu sau.
Tống Du Cảnh ra tiếng, tiếng nói lạnh băng như lúc ban đầu.
"Tôi có tiền."
Nhìn hai người nói chuyện với nhau.
Đặc biệt là lần đầu tiên nhìn thấy bác sĩ Tống cùng một người phụ nữ nói nhiều như vậy, còn không có liên quan gì đến kiến thức trong y học.
Trước cửa, y tá đều đồng thời cúi đầu.
Xem ra cái tin tức lưu truyền kia là sự thật.
Vị này sợ là vợ của bác sĩ Tống.
Tin tức này vừa ra, có rất nhiều trái tim thiếu nữ muốn vỡ vụn a.
Rất nhanh, y tá cùng vị bác sĩ chủ trị kia rời khỏi.
Trong phòng chỉ còn lại Tô Yên cùng Tống Du Cảnh.
Tô Yên đùa nghịch băng gạc trên tay
"Có thể tháo xuống chưa?"
Tống Du Cảnh xem bộ dáng cô hành động không tiện.
Gật đầu
"Có thể."
Tống Du Cảnh duỗi tay, tháo xuống băng gạc trên đùi Tô Yên, còn có băng gạc ở khớp xương trên cánh tay.
Những chỗ còn lại, vẫn là để yên như vậy.
Tô Yên sờ soạng trong túi một chút.
Lại lấy ra hai viên kẹo.
Sau đó duỗi tay, nhét vào trong túi áo của Tống Du Cảnh.
Nhưng trên tay cô còn quấn lấy băng gạc, hành động không tiện.
Thế cho nên nhét một lúc, mới đẩy được viên kẹo kia vào trong túi của hắn.
Đến cùng cô vì cái gì tốn công tốn sức tặng kẹo cho hắn.
Tất cả đều liên quan tới ngôi sao đã sáng lên kia.
Cô tặng nhiều đồ vật như vậy.
Thậm chí còn hôn hắn.
Hắn đều không có phản ứng.
Đêm qua chỉ tặng hai viên kẹo, ngôi sao lập tức liền sáng.
Cho nên vẫn là tặng kẹo hữu dụng nhất.
Tô Yên hỏi
"Em khi nào có thể trở về?"
"Lại qua mấy ngày nữa."
"Được rồi."
Nói xong, Tô Yên lại hỏi
"Mỗi ngày anh đều sẽ tới tìm em sao?"
Cô nghiêm túc hỏi.
Khi cô nói, lại gian nan móc ra hai viên kẹo từ trong túi.
Lại lần nữa nhét vào trong túi áo của hắn.
Tô Yên lại nói
"Em là vợ của anh."
Cho nên, anh hẳn là mỗi ngày đều phải tới nhìn em.
Không biết bắt đầu từ khi nào, một chữ "chồng" này làm nội tâm của hắn giống như có một ít dao động.
Hắn là chồng của cô.
Hẳn là nên chiếu cố cô.
Tống Du Cảnh nghe, mặt không biểu tình gật đầu
"Được"
Nếu là trước kia, Tống Du Cảnh chỉ biết một câu cũng không nói, ngay lập tức sẽ quay đầu rời đi.
Chồng?
Đây cũng chỉ là một cái từ ngữ xưng hô mà thôi.
Không quan hệ gì với hắn.
Nhưng không biết từ khi nào, mọi thứ đã đần dần thay đổi, lệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó.