Phượng Dụ cười nhạt đi đến bên cạnh Tô Yên, "Giáo chủ đại nhân."
Tô Yên đang ngồi gặm táo, nàng còn chưa nói gì mà Phượng Dụ đã cầm chiếc áo dài đang vắt trên tay xuống bọc cả người lại chỉ để lộ ra mỗi bàn tay đang cầm táo.
Sau đó hai người đều không nói gì cả.
Phượng Dụ đứng bên cạnh ngẫu nhiên nhìn Tô Yên ăn hết quả táo trong tay là kéo đĩa trái cây khác lại gần hơn.
Cho đến khi mặt trời xuống núi, một tỳ nữ mới run rẩy đi tới quỳ xuống trước mặt nàng, "Giáo chủ, đã tìm thấy tất cả tấm da dê ngài cần."
Tô Yên nghe vậy thì ánh mắt sáng lên một chút, "Đốt hết đi."
Tỳ nữ sửng sốt nhưng cũng không dám hỏi mà chỉ vội vàng đồng ý. "Vâng thưa giáo chủ."
Tô Yên nghĩ nghĩ rồi nói: "Mang tới đốt trước mặt ta."
"Vâng."
Một lúc sau có hơn mười tỳ nữ bê khay đựng tấm da dê đi tới bãi đất trống cách đình hóng gió không xa bắt đầu đốt.
Từng tấm da dê rơi xuống đống lửa.
Mùi khét gay mũi theo gió bay tới, Tô Yên nghiêng đầu đi, Phượng Dụ đứng phía sau tự nhiên dùng tay che đi mũi và miệng nàng.
Mùi hương lạnh lẽo nhàn nhạt che lại mùi khét gay mũi kia.
Nàng ngẩng đầu nhìn Tiểu Dụ.
Lúc này, Tiểu Dụ rũ mắt cúi người hỏi, "Giáo chủ có muốn ăn chút trái cây không?"
Tô Yên nhìn hắn yên lặng gật gật đầu.
Nửa ngày trôi qua, Tô Yên đã ăn tới quả táo thứ bốn.
Cũng may là đã đốt xong gần hết rồi, nàng lên tiếng, "Tắt lửa đi rồi xem bên trong đống lửa còn lại gì không."
Sau đó có hơn mười người xách nước tới dập lửa.
Một lúc sau có một tỳ nữ bê khay đi tới quỳ xuống, "Giáo chủ, những tấm da dê đó đã bị đốt thành tro tàn chỉ còn lại tấm da dê này, hình như nó... không sợ lửa đốt."
Phượng Dụ đi tới cầm lấy khay rồi quay lại đứng bên cạnh Tô Yên, hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng, "Giáo chủ."
Tô Yên duỗi tay cầm lấy tấm da dê kia nhìn nhìn nhưng bên trên lại không có gì.
Nếu không có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra thì chắc chắn đây là tấm bản đồ dẫn tới vị trí ngôi mộ của ma tu kia.
Dù gì lúc trước Tiểu Hoa đã từng nói tấm da dê này không sợ đao kiếm hay là bị lửa đốt.
Nhưng làm cách nào để bản đồ hiện ra đây?
Nàng cầm trong tay nghiên cứu một lát mà vẫn không nghĩ ra.
Nàng im lặng làm không khí dần dần trở nên lạnh băng.
Tỳ nữ quỳ dưới đất cả người run rẩy, nói là quỳ trên mặt đất còn không bằng nói nằm liệt dưới đất, khuôn mặt trắng bệch sợ không giữ được mạng.
Phượng Dụ bước tới cười nhạt, "Giáo chủ, trời tối rồi."
Tô Yên nghe được giọng nói của hắn mới ngẩng đầu lên nhìn.
Tiếp đó lại nghe Phượng Dụ nói: "Giáo chủ có đói bụng?"
"Hử?"
"Tiểu Dụ đã sai người chuẩn bị đồ ăn, đều là món ngài thích, còn có một đĩa thịt tiên hạc xào để đổi mới món ăn."
Tô Yên nghe thấy hai chữ tiên hạc thì chớp chớp mắt, "Thịt tiên hạc á?"
"Đúng vậy."
Giây tiếp theo, Tô Yên đã ném tấm da dê đang cầm vào trong tay Phượng Dụ rồi đứng lên nghiêm túc nói: "Đi, đi ăn cơm."
Phượng Dụ nhịn cười gật gật đầu, "Vâng thưa giáo chủ."