Beta: Tinh Niệm
Họa Nhu phát ra âm thanh tê tâm liệt phế
"A!!!!"
Cổng vào địa ngục, chính là ở nơi này.
Chỉ khi cô ta chết đi, cổng mới có thể mở ra.
Ngày đó Họa Nhu bị ném xuống song, vô tình nuốt phải một hạt ngọc màu đen, từ đó Họa Nhu vốn phải chết lại biến thành oan hồn, cửa vào địa ngục trở thành năng lượng sống sót của nàng ta.
Thời điểm Họa Nhu nuốt viên ngọc xuống, chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn, đau đến mức cả người giống như bị chặt làm đôi.
Hiện giờ, Họa Nhu sắp chết, so với lúc đó còn đau hơn nghìn lần.
Họa Nhu thở dốc, nhìn Tô Yên. Một giọt nước mắt từ khóe mắt lăn xuống gò má. Cuối cùng, hồn phi phách tán.
Họa Nhu đã thật sự chết rồi.
Lúc này, ở bên cạnh nấm mồ của Họa Nhu, một cái cổng lớn màu đen nhánh hiện ra.
Trêи cánh cửa khắc hình hoa bỉ ngạn đen tuyền, thân cây uốn lượn xung quanh.
Một làn gió lạnh lẽo ập vào mặt, chỉ nhìn thôi mà khiến người ta không rét mà run.
Bầu trời sáng ngời bỗng nhiên trở nên âm u, mây đen dày đặc cả trời, đen xì như sắp có bão tố, gió lạnh thổi tới làm người ta nổi da gà.
Lúc Tang Minh nhìn thấy cánh cổng đen kia, đôi mắt sáng ngời.
Hắn ta cười lớn
"Ha ha ha ha ha ha, cổng lớn địa ngục, cuối cùng ta cũng tìm thấy rồi!!!"
Dứt lời, gã nhanh chóng bước nhanh đến, một thanh đao đen nhánh xuất hiện trong tay gã.
Gã vẫn chưa đẩy cửa đi vào trong, mà ánh mắt vẫn dừng lại trêи người Tô Yên, lưỡi đao sắc bén chỉ vào nàng.
Tang Minh cười, ánh mắt xoay chuyển, lộ ra con ngươi màu xám trắng, làn da cũng dần dần chuyển sang màu xanh lá.
Gã mở miệng
"Đa tạ Tô Yên cô nương đã giúp ta mở cổng địa ngục."
Dứt lời, gã dừng một chút rồi cười nói
"Cô nương có muốn vào trong xem một chút không?"
Tô Yên đứng dậy, cầm xương ngón tay út của Họa Nhu để vào bên trong ống tay áo.
"Có"
Tóc Tang Minh bay loạn xạ, cười haha
"Cô nương là ân nhân của ta, muốn đi vào Minh Giới, Nam mỗ đương nhiên phải đưa cô đi."
Dứt lời, gã cười nhếch mép, có cảm giác vô cùng văn nhã bại hoại.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Gã nói gã là Nam mỗ, chứ không phải Tang Minh hay Tang mỗ.
Gã lên tiếng
"Nhưng mà Tô cô nương, trong đó chỉ cho phép người chết tiến vào. Cho nên cô bắt buộc phải chết, thì mới có thể để cho vào trong."
Gã múa đao, công kϊƈɦ thẳng tới chỗ Tô Yên đang đứng.
"Nếu hồn phách của cô còn có thể tồn tại, nhớ tới Minh Giới tìm ta, ta tên Nam Minh."
"Phanh!"
Hai lực đạo đối đầu với nhau, Tô Yên đỡ được đao của gã.
Tang Minh, à không, từ giờ phải gọi hắn là Nam Minh.
Nam Minh sửng sốt.
Gã tất nhiên biết nữ nhân này có sức lực vô cùng lớn, lại không thể nghĩ rằng nàng còn có thể chống lại được hắn.
Nam Minh cười ha hả ra tiếng, một đoá hoa bỉ ngạn màu đen uốn lượn bò quanh cổ, nhanh chóng che kín khuôn mặt hắn.
Bông hoa đen nhánh, nhìn qua chỉ thấy rợn người
"Ta đột nhiên có chút không muốn giết ngươi."
Tô Yên nhìn hắn, nghiêm túc nói
"Ta sẽ giết ngươi."
Dứt lời, nàng phi về phía Nam Minh.
Không biết từ lúc nào, cây trâm hoa bỉ ngạn kia đã ở trêи tay nàng.
"Xèo" một tiếng.
Nam Minh nhận ra ý đồ của Tô Yên, muốn ngăn cản, nhưng gã đã xem nhẹ sức lực của Tô Yên.
Hai người cùng ngã xuống đất, Nam Minh ngã văng ra đằng kia, mu bàn tay bị rách, cây trâm hoa bỉ ngạn đâm thẳng vào tim gã.
Gã ôm ngực, thoi thóp nằm đó, nhưng cũng không quá sốt ruột đối với việc này, còn có vẻ không thèm để ý đến.
Gã nheo mắt nhìn Tô Yên, một tay chống xuống mặt đất.
Nửa ngày sau, gã bật cười, chậm rãi nói
"Hóa ra là Chủ Thần đại nhân của Cửu Trọng Thiên."