Mục lục
Nam chủ bệnh kiều, sủng lên trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: hhhhhh



Beta: Tinh Niệm



Tống Du Cảnh cúi đầu, tiếp tục viết.



Nói



"Nếu không còn chuyện gì, mời ra ngoài."



Tô Yên nghiêm túc



"Còn một việc."



Tống Du Cảnh không nói chuyện.



"Em nằm viện, hai ngày này muốn anh đưa Tô Cổ và Tô Tiểu Hoa tới trường học."



"Tô Cổ là ai? Tô Tiểu Hoa là ai?"



Nghe giọng nói lạnh nhạt của Tống Du Cảnh.



Hiển nhiên, hắn không phải giả vờ, mà là thật sự không biết.



"Là em trai của em, bọn họ hôm trước mới chuyển tới sống cùng chúng ta."



Đang nói, hộ sĩ gõ cửa, vội vã đi vào.



"Bác sĩ Tống, có tình huống đột xuất ở giường số 13!"



Tống Du Cảnh đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Tô Yên mau chóng nghiêm túc nói



"Đó là quà tặng anh, nhớ mở."



Sau đó cô đi ra ngoài.



Cô biết hắn đang rất vội, liền không quấy rầy nữa.



Cô đi về phòng bệnh của mình.



Bộ dáng khập khiễng vì mắt cá chân phải bị thương.



Ba ngày sau.



Tô Yên vẫn còn nằm viện.



Bởi vì cô tự tiện xuống giường đi lại trong vài ngày qua, làm cho mắt cá chân bị trẹo sâu hơn.



Hiện giờ, mắt cá chân phải của Tô Yên sưng như cái màn thầu.



Cô nằm trên giường, xem tạp chí thời trang mới nhất.



Bên cạnh, Tiểu Hoa phàn nàn



"Chị, đừng để hắn đưa em đi được không?"



"Ân?"



"Là Tống Du Cảnh, em không muốn hắn đưa em đi học!!"



Nói xong, Tiểu Hoa nước mắt lưng tròng được Tô Yên ôm vào lòng.



"Tại sao?"



Tô Yên còn rất nghi hoặc, vừa mới bắt đầu đã không vui sao?



"Hắn muốn em trùm bao nilon ngồi trên xe. Em không muốn."



Nói nói, Tiểu Hoa há miệng ra, nhắm mắt lại liền muốn khóc.



Nhìn qua trông thật uỷ khuất.



Lại nhìn Tô Cổ bên cạnh.



Tô Yên hỏi



"Em thì sao?"



"Còn tốt."



Tô Cổ thực bình tĩnh.



"Em cũng phải trùm bao nilon lên xe?"



"Không cần."



"Tại sao?"



"Em luôn tắm bằng thuốc khử trùng."



Nói tới việc này, Tiểu Hoa lại oa oa oa khóc.



Giọng nói non nớt, càng khóc càng uỷ khuất.



"Cái đồ vật kia rất khó ngửi, hắn nhất định phải bắt em tắm mới cho em lên xe, bằng không liền trùm bao nilon."



Nó không muốn dùng thứ khó ngửi đó để tắm, nó phải dùng sữa tắm của trẻ em.



Muốn loại có mùi thơm ngọt ngào ấy.



Tô Tiểu Hoa đang khóc.



Ầm, cửa phòng mở ra.



Tức khắc nó liền im bặt.



Tiếp đó, liền nhào vào lòng Tô Yên.



Kẻ xấu Tống Du Cảnh đang ở đây.



Nếu bị hắn phát hiện nó đang cáo trạng, hắn có thể ngâm nó trong thứ nước khó ngửi đó hay không??



Tống Du Cảnh nhìn mép giường, thấy Tô Tiểu Hoa đang nằm trong lòng Tô Yên.



Hắn bước tới.



Tô Yên duỗi tay, giữ chặt cánh tay hắn.



Háo hức hỏi



"Khi nào em có thể xuất viện?"



Có lẽ đã bị cô nắm thành thói quen.



Mới đầu trong lòng sẽ có cảm giác bài xích.



Kết quả hiện giờ, hắn chẳng những không cự tuyệt, hơn nữa còn không thể nào bài xích.



Mà điều quan trọng nhất để hắn tiếp nhận chính là.



Trên người cô không có sử dụng loại nước hoa nào.



Mùi nước sát trùng rất dễ ngửi.



Hắn không chán ghét.



Tống Du Cảnh nói



"Lại dưỡng thêm ba ngày."



Tô Yên gật đầu



"Được"



Xong, cô hỏi



"Anh có nhận được không?"



"Cái gì?"



"Quà."



"Ân"



Kể từ hôm cô nói tặng quà cho hắn.



Mỗi ngày hắn đều nhận được quà của cô.



Tủ ở trong phòng hắn sắp bị nhét đầy rồi.



Mới bắt đầu hắn đã từ chối cô rất rõ ràng.



Nhưng dường như người phụ nữ này không để ý đến lời từ chối của hắn.



Vẫn tặng quà thường xuyên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK