"Ai dám làm đệ tử Khanh Ngọc Sơn ta bị thương?"
Một nữ tử mặc bạch y bước vào, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống.
Một lúc sau không thấy ai lên tiếng, nữ tử mặc bạch y mới nghiêng đầu hỏi, "Lan Nhất, ai làm ngươi bị thương? Ngươi tự mình chỉ ra và xác nhận."
Lương Lan Nhất liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tô Yên đang ngồi trong một góc ăn cơm.
Nàng ta duỗi một ngón tay chỉ vào Tô Yên, "Biểu tỷ, chính là ma tu kia!"
Nữ tử mặc bạch y hình như có chút bực mình khi nghe Lương Lan Nhất gọi nàng ta là biểu tỷ.
Lương Lan Nhất cũng nhanh chóng nhận ra lỗi của mình, nàng ta cúi đầu gọi, "Lương phong chủ."
Khanh Ngọc Sơn là môn phái thanh tu lớn nhất ở tu tiên giới, dưới chưởng môn có năm vị phong chủ, mà Lương Vân Nguyệt này lại là một trong số đó.
Có thể lên làm một trong năm vị phong chủ của môn phái thanh tu lớn nhất tu tiên giới thì thực lực của Lương Vân Nguyệt cũng phải rất mạnh.
Lương Vân Nguyệt nhìn về phía góc phòng.
Thật ra từ lúc bước vào Lương Vân Nguyệt đã chú ý tới Tô Yên, tuy nàng ngồi đưa lưng về phía nàng ta nhưng sát khí và tu vi trên người lại không thể làm giả.
Cho dù là nàng ta cũng sẽ... kiêng kị vài phần.
Chỉ là chuyện này không phải là chuyện quan trọng nhất, mà điều quan trọng nhất là nam tử ngồi bên cạnh ma tu kia nhìn có chút quen mắt, dường như nàng ta đã gặp được người này ở đâu đó.
Sau đó trong đầu lập tức hiện lên một bóng người.
Đặc biệt là khi vừa nhìn thấy hắn, chỉ là càng nhìn lại càng cảm thấy không giống.
Bởi vì trong trí nhớ của nàng ta, người kia chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt dịu dàng như vậy.
Người kia luôn luôn hờ hững xa cách, ánh mắt nhìn về phía nàng ta và mọi người cũng giống ánh mắt khi nhìn về phía hoa cỏ ngoài vườn.
Lương Vân Nguyệt chỉ từng nhìn thấy người kia một lần.
Thu hồi suy nghĩ, nàng ta bước về phía Tô Yên lạnh giọng hỏi, "Ngươi là người đánh đệ tử Khanh Ngọc Sơn của ta bị thương?"
Tô Yên đang ăn súp thịt bò, nghe vậy mới ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy bên cạnh có thêm một nữ tử mặc bạch y, sau lưng còn có thêm một đám người, trong đó còn có người lúc nãy nàng đánh.
Tô Yên nhìn thoáng qua Lương Lan Nhất, sau đó gật đầu, "Là ta."
Lương Vân Nguyệt nheo mắt nhìn Tô Yên rồi lạnh lùng cười, "Không hổ là ma tu, thật là kiêu ngạo."
Tô Yên cúi đầu ăn nốt miếng thịt bò trong bát, nàng khó hiểu hỏi, "Ngươi còn có chuyện gì nữa không?"
Lương Vân Nguyệt nâng kiếm lên, bội kiếm hơi hơi cộng minh, đại khái đã sinh thành kiếm hồn, "Ngươi làm đệ tử của ta bị thương, chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được."
Tô Yên im lặng một lúc rồi hỏi, "Vậy thì sao?"
"Giết ngươi."
Vừa nói xong, Lương Vân Nguyệt đã rút kiếm ra chém xuống.
Tô Yên kéo Phượng Dụ vào trong góc của khách điếm rồi mới bắt đầu đánh trả.
Một giáo chủ ma giáo và một trong năm vị phong chủ của Khanh Ngọc Sơn, ai là người lợi hại hơn?
Mấy chục hiệp trôi qua, Lương Vân Nguyệt bị đánh phải lùi về phía sau mấy bước.
Tô Yên lạnh nhạt đứng tại chỗ, "Ngươi không đánh lại ta."
Một lúc lâu sau Lương Vân Nguyệt mới nói một câu, "Ma tu, ai cũng có thể giết chết."
Tô Yên nhìn nàng ta với ánh mắt phức tạp.
Không đánh thắng nên mới nói vậy để kích thích nàng à?
Muốn bị đánh tiếp hay bị giết ở đây?