Beta: Tinh Niệm
Lão thái thái tức giận đến thân thể lắc lắc không xong.
Bà tức xanh cả mặt,
"Tiểu Vũ tuy không phải là cháu gái ruột, nhưng tôi coi con bé như người thân thực sự của mình, còn chưa đến lượt cậu ở chỗ này làm những việc hỗn trướng kia!!"
Nói xong, nhìn bộ dáng Tô Lập Thiên chướng mắt, nói thẳng
"Kéo ra ngoài, đánh một trận sau đó giao cho cảnh sát."
Tô Lập Thiên thân thể giãy giụa, ý đồ giải thích
"Không, không phải như thế, chúng cháu là thiệt tình yêu nhau, cầm lòng không đậu mà thôi, cũng không phải cháu khinh bạc cô ấy!"
Tô Lập Thiên bị vệ sĩ lôi kéo.
Trên mặt cũng bị đánh đến tím bầm, nhìn qua thực thảm.
Máu mũi chảy ròng, hắn cũng không quan tâm, vẫn luôn liều mạng giải thích.
Nói xong, còn không dừng thúc giục Bạc Vũ
"Tiểu Vũ, em mau giải thích a, chúng ta là lưỡng tình tương duyệt, cũng không phải như lão thái thái nghĩ a, em mau giải thích với bà đi."
Nói tới đây, cả mặt Tô Lập Thiên đều là cầu xin.
Thật lâu sau, Bạc Vũ lau nước mắt, hai mắt đỏ bừng, bộ dáng thực mảnh mai
"Hắn nói muốn muốn nghe cháu đánh đàn.
Cháu nghĩ, về sau đều là thông gia, hắn muốn nghe, liền đông ý.
Chỗ nào biết, vừa vào phòng, hắn, hắn liền bức bách cháu."
Nói xong, nước mắt Bạc Vũ lại lại lần nữa chảy ra.
Tô Lập Thiên vừa nghe, trong mắt tơ máu tràn ngập, giận cực kỳ
"Bạc Vũ! Rõ ràng là cô câu dẫn tôi! Vì cái gì, vì cái gì đối với tôi như vậy!!"
Mặc kệ Tôn Lập Thiên giải thích, hắn vẫn bị kéo đi ra ngoài.
Lão thái thái tức đến đứng không vững.
Ánh mắt bà cuối cùng dừng ở trên người Tô Yên đang đứng ở chỗ ngoặt thang lầu.
Lão thái thái khuôn mặt nghiêm túc
"Tô tiểu thư, hôn sự cô cùng cháu tôi quá hấp tấp, hôn nhân đại sự há có thể trò đùa?
Việc cô làm cháu dâu Bạc gia, tôi thấy cần phải một lần nữa suy xét một chút.."
Nói xong, lão thái thái hừ lạnh một tiếng, lôi kéo Bạc Vũ rời đi.
Kỳ thật lão thái thái vừa mới bắt đầu đã có điểm không hài lòng với Tô Yên.
Bởi vì chuyện kết hôn lớn như vậy đều không có người thông báo.
Thế cho nên lão thái thái đối với vị cháu dâu này có chút bắt bẻ.
Nhưng mà sau đó, thấy Bạc Phong thích cô như vậy.
Hơn nữa từ mỗi tiếng nói cử động của cô có thể nhìn ra, cô không phải người không có phẩm hạnh.
Cho nên trong lòng cũng dần dần tiếp thu Tô Yên.
Chỗ nào biết, em trai Tô Yên, thế nhưng ở Bạc gia ngang nhiên gây rối với Bạc Vũ???
Tuy rằng Bạc Vũ không phải là cháu ruột, nhưng hành vi cầm thú như thế thật là khiến người tức giận.
Em trai đã là dạng người như thế.
Ai biết Tô Yên này bộ dáng hiện tại có phải giả vờ hay không?
Lão thái thái muốn một lần nữa suy tính.
Nếu như Tô Yên thật là giả vờ, cô là kẻ phẩm hạnh bất thiện, vậy dù cho tiểu Phong thích, bà cũng sẽ ngăn cản đến cùng.
Bằng không cho dù bà chết cũng chết không nhắm mắt.
Bạc Phong câu một chút môi, có vẻ lười biếng.
Nhìn qua cũng không phải cực kỳ để bụng.
Nói thật, lão thái thái ngăn cản hay không ngăn cản, trong lòng hắn không có phản ứng gì.
Không ngăn cản, hắn sẽ ở bên Tô Yên.
Ngăn cản, hắn cũng vẫn ở bên Tô Yên.
Không có khác biệt.
Nhưng thật ra cái đồ Vũ gì gì kia.
Trong mắt hắn hiện lên một tia cảm xúc âm lãnh.
Cố ý muốn ngăn cản bé ngoan với hắn ở bên nhau?
Người có loại suy nghĩ này, đều đáng chết.
Bạc Phong vây Tô Yên ở trong ngực, mí mắt buông xuống che khuất đôi mắt.
Bạc Phong ra tiếng
"Bé ngoan, chúng ta nên trở về ngủ rồi."
Tô Yên yên lặng nhìn hắn một cái.