Beta: Tinh Niệm
Tiểu Hoa nhìn người đàn ông thánh khiết uy nghiêm lơ lửng ở giữa không trung.
Yên lặng dời tầm mắt đi.
Trước kia, bởi vì ký chủ của chính mình quá ngoan.
Nó sợ ký chủ bị người khác lừa.
Nhưng, kiến thức của nó chỉ dừng đến có một hai vị Chủ Thần.
Nó cảm thấy ký chủ nhà mình tuy rằng không hiểu biết nhiều về thế giới bên ngoài, nhưng lại có một bộ não phi thường thông minh.
Chỉ cần dẫn đường thật tốt, về sau khẳng định sẽ càng ngày càng ưu tú.
Rốt cuộc thì không phải vị Chủ Thần nào cũng có thể làm được.
Nhìn cái vị này là biết rồi, Chủ Thần tám tuổi rưỡi, sống được mấy vạn năm.
Ai có thể nghĩ đến cơ chứ?
Nếu ký chủ nhà mình cũng là cái dạng này....
Tiểu Hoa vội vàng đánh gãy ý tưởng như phim kinh dị của chính mình.
Tô Yên lại lần nữa lên tiếng
"Cậu đi đi."
"Được"
Giây sau, thân ảnh Mộng Yểm liền biến mất sạch sẽ.
Phượng Dung nằm ở trên giường dần dần bình tĩnh lại.
Ít nhất thân thể không hề căng chặt như vừa nãy.
Vẫn còn cau mày, có vẻ như bị kẹt trong ác mộng, chậm chạp không thoát ra được.
Tô Yên nhấc góc chăn lên, nằm xuống, ôm lấy hắn.
Ngay cả khi cô chạm đến, hắn cũng không hề bị ảnh hưởng.
Nhưng mà hình như hành động này của cô có chút hữu ích.
Đôi mày nhíu chặt kia của Phượng Dung cũng dần dần giãn lỏng ra.
Lông mi khẽ rung.
Mở mắt.
Con ngươi đen nhánh, viền mắt đỏ hoe.
Hắn cứ như vậy nhìn Tô Yên.
Nhìn cô thật lâu.
Cho đến khi vòng tay ôm lấy Tô Yên.
Mí mắt cụp xuống, lại lần nữa lâm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, lúc Tô Yên thức dậy, Phượng Dung đã tỉnh.
Hắn ngồi dựa vào đầu giường, trong tay cầm một văn kiện.
Đeo tai nghe Bluetooth đang phân phó chuyện gì đó với đối phương ở đầu dây bên kia.
Tô Yên tỉnh lại, chống thân thể.
Phượng Dung nâng mí mắt lên nhìn cô một cái.
Nhanh chóng ứng phó vài câu với người kia.
Buông văn kiện trong tay xuống.
Hắn tháo tai nghe ra.
"Tỉnh?"
Tô Yên chớp chớp chớp mắt
"Ừm"
Giọng nói còn mang theo ngái ngủ.
Lúc này, âm thanh Tiểu Hoa vang lên
"Leng keng, hệ thống nhắc nhở, ngài còn ba ngày đếm ngược để hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh."
Tô Yên ngồi bật dậy, hỏi
"Cái gì?"
"Ký chủ, chị quên rồi à? Chị phải hoàn thành nguyện vọng của nguyên chủ nha."
"Vì sao lại có đếm ngược?"
"Ký chủ, chị còn nhớ rõ cái túi gấm phúc họa tương y (*) kia không?"
* Phúc họa tương y: phúc họa nương tựa vào nhau. Là câu nói nổi danh nhất trong "đạo đức kinh" của Lão Tử.
"Ừ, nhớ rõ."
"Ai nha, ký chủ, cái chị chọn chính là họa đấy."
Tô Yên
"... Không phải là phúc họa tương y sao?"
Dựa theo cách hiểu thông thường, có họa lại có phúc mà?
Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ, chị lý giải cũng đúng, nhưng mà cái túi gấm phúc họa tương y kia chia làm túi gấm may mắn và túi gấm xui xẻo.
Chị chọn trúng túi gấm xui xẻo, vậy nên chị sẽ gặp tai hoạ nhiều hơn phúc khí."
Hóa ra, túi gấm này có nghĩa là vậy?
Tô Yên đang nghĩ ngợi,
"Leng keng, hệ thống nhắc nhở, ngài chỉ cần hoàn thành nguyện vọng của nguyên chủ, chờ đến nhiệm vụ thành công, chị sẽ được thêm ba điểm giá trị."
"Đây là phúc khí?"
"Đúng vậy, ký chủ."
Nghe như vậy, cái túi gấm này cũng thật tốt.
Nghĩ đến đây.
Trên má đột nhiên truyền đến một cơn đau đớn.
Mở to mắt, phát hiện người nào đó dùng hai ngón tay nhéo mặt cô.
Một khuôn mặt tinh xảo phóng đại trước mắt.
Người nào đó câu môi cười, dựa gần vào cô
"Nghĩ gì thế?"
"Không có gì."
Tô Yên lắc đầu.
Người nào đó lại không biết vì sao, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm cô.
Đảo mắt đã đè cô lên giường.
Hắn hôn lên môi cặp môi tươi hồng kia.
Một chút một chút, cọ xát trằn trọc.