Khi Tô Yên rốt cuộc run rẩy nện bước đi tới trước mặt Vũ Văn Húc.
Vũ Văn Húc vươn một chiếc đũa, gõ gõ đầu tròn tròn kia.
Xem ra vật nhỏ này mới sinh ra không lâu, đôi mắt cũng còn chưa mở.
Nghĩ nghĩ, ánh mắt hắn liếc về phía mâm than nướng thịt thỏ nơi xa kia bị ăn đến sạch sẽ.
Ân, tuy là sinh ra không lâu, nhưng mà sức ăn không nhỏ a.
Hắn thất thần một cái chớp mắt.
Liền nghe răng rắc một thanh âm vang lên.
Sau đó liền nghe được vật nhỏ kia phát ra thanh âm nức nở
"Ô..."
Cúi đầu nhìn lại, vật nhỏ này lại không biết khi nào đã hé miệng đi cắn chiếc đũa.
Nhưng mà mới sinh ra, làm sao đủ năng lực có thể cắn đứt đũa ngọc đây?
Kết quả là cái răng sữa duy nhất vừa mới ngoi đầu, bị kẹt rồi.
Trên thân đũa ngọc bị cắn nứt ra cái khe, giữ luôn cái răng sữa nho nhỏ kia trong đó.
Vật nhỏ trái phải không thể động đậy, chỉ có thể kêu kêu.
Vũ Văn Húc nhìn, một tay chống cằm, có vẻ không chút để ý.
"Đây là loại dã thú nào?"
Có thể là vừa mới sinh ra, toàn thân không có một chút lông nào, chính là một cục bột nhỏ, trơn bóng phấn nộn.
Bởi vì đôi mắt không mở ra được, lại còn ngậm chiếc đũa rút răng không ra.
Vừa nhìn lên trên chính là một cái mặt nhăn dúm dó.
Thứ này cũng thật xấu.
Nghĩ xong, hắn giật giật chiếc đũa trong tay.
Đầu Tô Yên lắc lư trái phải hai cái.
Không có biện pháp, chiếc răng sữa kia còn dính ở trên đũa đây này.
"Ô...."
Tô Yên lại lần nữa phát ra thanh âm nức nở.
Vừa nghe còn tưởng rằng đang cầu cứu.
Kỳ thật, nàng là muốn nói, vì sao cắn không được?
Vì cái gì ăn không hết?
Lời Vũ Văn Húc hỏi, người ở đây không có một ai lên tiếng, bởi vì ai cũng chưa từng thấy qua chủng loại dã thú này a.
Hắn nhìn cục bột trắng này một hồi lâu, ra tiếng
"Mang chậu nước tới, tẩy cho nó, nhìn nó như vậy có vẻ ăn không ít khổ a."
Thanh âm trong trẻo có vẻ tản mạn.
Nghe Vũ Văn Húc nói, Tiểu Hoa nhẹ nhàng thả lỏng một hơi.
Quả nhiên, ký chủ nhà mình người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, nam chủ thấy ký chủ bất luận là con người hay là động vật, khẳng định đều sẽ thích, sau đó giữ lại!
Chỉ thấy hắn một bàn tay chống cằm, một bàn tay khác lôi kéo chiếc đũa, treo cục bột trắng kia ở giữa không trung.
Thực mau, một chậu nước được bưng tới.
Vũ Văn Húc để cục bột trắng vào trong nước, chậm rãi rửa sạch.
Lại không có nhổ chiếc đũa trong miệng nó ra.
Rửa sạch hết vết bẩn trên người nó, sau đó, móc ra một khối khăn tay sạch sẽ, lau khô một chút một chút.
Rốt cuộc, đôi mắt Tô Yên có thể mở ra.
Một đôi con ngươi thủy linh linh, mang theo linh khí.
Sau đó, Vũ Văn Húc đem vật nhỏ vào trong tay, sờ sờ đầu Tô Yên.
"Còn tưởng rằng là đồ xấu xí, không nghĩ tới rửa sạch sẽ, vẫn thực xấu."
Hắn lộ ra tươi cười nhợt nhạt, cười sủng nịch, thanh âm nhu hòa
"Phì nộn như vậy, bụ bẫm như vậy, hầm canh nhất định ăn ngon."
Tiểu Hoa
".....Ân? Có phải có chỗ nào không đúng hay không??"
Đang nghĩ ngợi tới đây, bỗng nhiên Vũ Văn Húc giơ tay liền ném cục bột trắng này vào nồi nấu canh.
Chậm rì rì đậy cái nắp vào.
Nhặt lên khăn tay đặt ở bên cạnh, lau khô từng ngón tay một.
"Hầm nửa canh giờ, lại bưng tới."
Thái giám kia vội vàng đứng dậy,
"Vâng!"
Sau đó, vội vàng bưng cái nồi kia đi ra ngoài.
Mới vừa đi được hai bước.
Liền nghe người nọ ra tiếng
"Từ từ"
Thái giám cứng đờ
"Vương gia? Còn có gì phân phó?"
___________
Mới gặp nhau mà Vực ca đã ăn luôn người ta rồi!!!!! ლ(ಠ_ಠ ლ)