Tô Yên nhìn Hiên Viên Thanh rời đi, chỉ cảm thấy không thể hiểu được lời hắn nói.
Nàng nắm khăn tay.
Mới vừa trở lại trước mặt Vũ Văn Húc.
Liền nghe thanh âm hắn
"Bẩn"
Nhàn nhạt thanh âm, nghe không ra hỉ nộ.
Tô Yên nghi hoặc
"Ân?"
Cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy hắn mở tay ra.
Ngón tay hắn thon dài, khớp xương rõ ràng, rất đẹp, cũng thực sạch sẽ.
Tô Yên mờ mịt
"Chỗ nào bẩn?"
Hắn không nói, chỉ là giương tay.
Thấy hắn để ý như vậy, nàng đem khăn trong tay đưa cho hắn
"Chàng lau đi?"
Trong chốc lát, đã có động tác.
Hắn duỗi tay, tiếp nhận khăn tay kia.
Động tác thong thả ung dung chà lau.
"Đi thôi, đi ăn cơm."
Tô Yên vừa nghe thấy ăn cơm, cũng liền đẩy hắn đi đến trong viện.
Không có quan tâm chuyện khăn tay.
Kết quả là, từ đó, Tô Yên không còn thấy cái khăn tay kia nữa.
Ăn cơm trưa.
Đối với Tô Yên mà nói, mặc dù hiện giờ đã khôi phục ký ức, đây cũng là một chuyện thực vui vẻ.
Chờ đến khi nàng cơ hồ tiêu diệt hết hai phần ba tất cả đồ ăn trên bàn, mới phát hiện Vũ Văn Húc không ăn được bao nhiêu.
Nàng ngừng động tác ăn cơm lại.
Nhìn đĩa cải thìa trước mặt hắn.
"Không đói bụng?"
Trong miệng nàng còn có đồ ăn, hỏi ra thanh âm cũng mơ hồ.
Vừa nói, một bên gắp một ít cải trắng đặt vào trong chén sứ trước mặt hắn.
Vũ Văn Húc nâng đũa lên, há miệng ăn vào.
Nhưng là nhìn qua, bộ dáng không mấy phấn chấn.
Nàng nghiêng đầu
"Chàng làm sao vậy?"
Vũ Văn Húc ngẩng đầu nhìn nàng
"Nàng muốn đi Sa Vân quốc không?"
Tô Yên một bên vừa ăn cơm, một bên suy nghĩ trong chốc lát
"Còn tạm"
Sa Vân quốc....nơi đó giống như có rất nhiều độc vật.
Nhưng mà.... đồ ăn ngon cũng không có mấy thứ đi?
Một bên suy nghĩ, một bên gắp đồ ăn cho hắn.
Tô Yên gắp cho hắn bao nhiêu, hắn liền ăn bấy nhiêu.
Sau khi an tĩnh trong chốc lát.
Vũ Văn Húc lại hỏi
"Nàng muốn đi chỗ nào."
Hắn khẩu khí nhạt nhẽo, nghe như là thuận miệng hỏi, lại không biết, những lời này từ lúc bắt đầu ăn cơm, hắn đã ấp ủ muốn hỏi ra miệng.
Một câu của Hiên Viên Thanh kia " nàng thật sự là không nên chỉ vây ở một chỗ ", rốt cuộc vẫn làm hắn để bụng.
Nếu như chân hắn còn hoàn hảo, có lẽ, sẽ không để ý như vậy.
Nhưng hôm nay, hắn cũng chỉ có thể ở lại đây, ở một nơi trong thiên địa.
Nếu như nàng muốn rời đi....
Vũ Văn Húc cảm xúc lăn lộn, nàng còn chưa nói chuyện, hắn đã nắm chặt đôi đũa.
Chỉ nghe, răng rắc một tiếng.
Đũa trúc kia đã bị bẻ gãy.
Tô Yên chỉ cắn một miếng thịt bò, động tác dừng một chút.
Hạ nhân hầu hạ bên cạnh đã vội vàng đổi đũa mới đưa qua.
Nàng nuốt xuống thịt bò, sau đó gắp một khối thịt bò từ trong chén mình đưa tới bên môi hắn.
"Chàng muốn ăn?"
Chẳng lẽ là mấy ngày này ăn chay đến ngán rồi?
Nàng nghĩ nghĩ chính mình, ưm, thật là có khả năng a.
Tuy rằng, ngự y nói muốn kiêng tanh.
Nhưng mà, ăn một hai miếng, hẳn là không có gì.
Nếu là miệng vết thương khép lại chậm một chút, vậy thì chậm một chút đi.
Không sao, nàng sẽ chăm sóc hắn.
Nghĩ như vậy, Tô Yên đẩy cái bát đã xếp đồ ăn thành ngọn núi nhỏ của mình đến trước mặt Vũ Văn Húc.
Thực nghiêm túc nói
"Chàng ăn đi."
Vũ Văn Húc liếc nàng một cái, lại nhìn nhìn cái chén chồng chất nào thì đùi gà, thịt gà, ức gà, còn có thịt bò trước mặt mình.
Hắn không động, không khí chìm vào yên tĩnh.
Nửa ngày sau.
Chỉ thấy hắn yết hầu lăn lộn, thanh âm có chút khàn khàn
"Ta chỉ là một tên què, chỗ nào cũng không đi được, vĩnh viễn đi không được, liệu nàng có bằng lòng ở bên cạnh ta hay không?"
Tô Yên không phản ứng lại.
Vừa mới nãy không phải còn đang nói chuyện ăn uống sao?
Như thế nào đảo mắt liền đổi thành đề tài khác rồi??