Mục lục
Nam chủ bệnh kiều, sủng lên trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ư Ư

Chỉ là khi cầm lấy và nhìn bức tranh bên trên thì hắn lập tức cứng tay lại, "Giáo chủ vẫn luôn tìm cái này?"

Tô Yên gật gật đầu, "Cái này rất hữu dụng."

Nàng nghĩ cũng không cần nóng nảy nên đưa cả sáu quyển cho Tiểu Dụ rồi nói, "Đi thôi, đi ra ngoài."

Vẻ mặt Tiểu Dụ phức tạp nhìn bảy quyển sách trên tay.

Người đoạt xá này cũng thật phóng túng.

Thật thú vị.

Tiểu Hồng vẫn còn đang vung vẩy đuôi gặm cắn khắp nơi lam cho cả căn phòng đan dược này bị nó gặm mất hơn một nửa.

Tô Yên nhìn Tiểu Dụ đang im lặng đi theo phía sau rồi nhìn Tiểu Hồng đang giương nanh múa vuốt

Nàng hơi dừng lại rồi nghiêm túc nói, "Ngươi đi ra ngoài trước."

Tiểu Dụ gật đầu, "Vâng, giáo chủ."

Nói rồi hắn cầm bảy quyển sách kia đi ra ngoài.

Chờ tới khi Tiểu Dụ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt thì Tô Yên mới vẫy vẫy tay, "Tiểu Hồng, đi thôi."

Tiểu Hồng gặm hết hộp thuốc cuối cùng sau đó mới chậm rì rì bò tới trước mặt Tô Yên.

Tô Yên nhìn vẻ chưa đã thèm của nó rồi lên tiếng, "Em thích ăn cái này à?"

"Tê tê tê tê tê."

Tiểu Hồng ngạo kiều phun lưỡi rắn trả lời.

Còn có thể ~.

Tô Yên rối rắm, "Chờ lần sau lại mang em tới đây ăn, bây giờ chúng ta phải ra ngoài."

Tiểu Hồng nghe vậy thì yên tâm hẳn.

Đúng vậy, những thứ này đều là của nó.

Sau đó Tô Yên nâng tay đặt Tiểu Hồng vào trong không gian rồi mới đi ra ngoài.

Bên ngoài, mọi người đang thì thầm, "Không thể tưởng được, ánh mắt nữ ma đầu kia đúng là không tồi, nam sủng nào cũng non mịn và có khí chất riêng."

Giương mắt nhìn lại thì thấy một nam tử lòe loẹt vươn bàn tay khô gầy tới định sờ mặt Phượng Dụ.

Mà Phượng Dụ lại cúi đầu không nhúc nhích.

Nam tử kia xuống tay cũng rất nặng, cằm Phượng Dụ lập tức xanh tím lại.

Trùng hợp làm sao, nam tử thấy Phượng Dụ như một khúc gỗ thì lại càng thêm yêu thích,

Hắn thu tay lại, ngữ khí có vẻ rất là vừa lòng, "Về sau ngươi đi theo ta."

Vừa nói xong thì lại nghe thấy Phượng Dụ thấp giọng trả lời, "Tiểu Dụ là người của giáo chủ."

Nam tử nghe vậy thì hừ lạnh khinh thường, "Người mà Độc Lão Nhi ta muốn mà nàng lại không cho sao? Lại nói, ở trong mắt nàng thì ngươi chẳng khác gì những người khác, ngươi cho rằng ngươi làm vậy thì sẽ làm nàng nhìn người bằng ánh mắt khác chắc?"

Giáo chủ Ma giáo là ai chứ?

Tàn nhẫn bạo ngược.

Độc Lão Nhi không tin sẽ có người thật lòng với người này.

Nhiều lắm là có ý đồ khác thôi.

Độc Lão Nhi nhìn Tiểu Dụ, khó có khi mới có người làm hắn yêu thích như vậy nên hắn sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, hắn nâng cằm Tiểu Dụ lên rồi nói, "Đi theo ta, hoặc là chết, ngươi chọn một cái."

Ánh mắt Tiểu Dụ vẫn không thay đổi, "Chết."

Độc Lão Nhi đại khái không nghĩ tới nam sủng này dám không nghe lời hắn.

Hắn vung tay dùng sức đánh xuống khuôn mặt của Phượng Dụ.

Cái tát này còn mang theo nội lực, Phượng Dụ lập tức bay ra xa rồi ngã xuống đất, sắc mặt lập tức trắng bệch lại, "Khụ!"

Một ngụm máu tươi phun ra.

Độc Lão Nhi tức giận công tâm, nhiều năm được mọi người thuận theo nên lúc này cực kỳ tức giận với người dám cãi lại mệnh lệnh của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK