Phượng Dụ hắn thanh tu nhiều năm như vậy, bởi vì thân phận, bởi vì bề ngoài, cũng bở vì tu vi mà có vô số người muốn song tu với hắn
Chỉ là tu thanh tu, tâm lặng như nước.
Hắn cũng lười nghĩ đến chuyện này.
Đột nhiên, hắn ôm Tô Yên lên đặt xuống bàn.
Không giống bộ dạng lạnh nhạt cấm dục lúc nãy, lúc này đuôi lông mày ánh mắt của hắn đều lây dính tình dục, cả người nóng rực.
Hắn nhìn nữ tử trước mặt, đôi mắt mờ mịt của nàng nói cho hắn biết nàng vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra.
Phượng Dụ khẽ cong môi, giọng nói trở nên đầy dụ hoặc, "Giáo chủ."
"Sao?"
"Ta trúng xuân dược."
"... Ừm"
Lúc này Tô Yên mới hiểu được.
Nàng còn tưởng hắn trúng độc cơ.
Nàng yên lặng cầm lấy chén trà nhỏ bên cạnh đưa qua, "Lại uống thêm mấy ngụm nữa?"
Phượng Dụ cười nhạt, "Giáo chủ trăm công ngàn việc, bây giờ chỉ sợ giáo chủ phải chịu đựng một chút."
Tô Yên chớp chớp mắt.
Tiểu Hoa thẹn thùng lên tiếng, "Ký chủ ~~~ nam sủng muốn gì đó với ngài sao ký chủ?"
Không đợi nàng trả lời, Phượng Dụ đã ép người xuống hôn lên.
Lúc mới bắt đầu hắn còn có thể nói chuyện với Tô Yên hai câu.
Nhưng sau đó chỉ còn lại xé rách, hôn môi, thân thể giao hòa cùng với tiếng thở dốc trầm thấp.
Phượng Dụ hôn nàng, không biết vì sao mà trong lòng lại có cảm giác sung sướng nhàn nhạt.
Vì sao?
Là bởi vì nàng không đẩy hắn ra sao?
Ừm, chắc là vậy rồi.
Hắn không cảm nhận được sự không muốn và cự tuyệt của nàng.
Trong đầu hắn vang lên cuộc nói chuyện của Độc Lão Nhi và Tô Yên lúc nãy.
——- Chỉ là một nam sủng thôi mà, ngươi luyến tiếc?
——- Ừ, luyến tiếc.
Có lẽ nàng thật sự thật lòng với hắn, bởi vì hắn cảm nhận được sự khác biệt khi nàng đối xử với mình và với những người khác.
Mà suy nghĩ này làm thể xác và tinh thần của hắn tràn đầy vui vẻ.
Hai người hôn môi, dần dần, hắn cảm nhận được sự đáp lại vụng về của Tô Yên.
Vậy nên hắn một tay bế người đi đến mép người.
Giọng nói trầm thấp có chút khàn khàn, "Giáo chủ đại nhân yên tâm, Tiểu Dụ sẽ hầu hạ ngài thoải mái."
Tô Yên ngã vào trong lòng hắn, quần áo hỗn độn, hai mắt ngập nước.
Nàng lên tiếng, "Được."
Một tiếng coi như đồng ý những hành động tiếp theo.
Chỉ một lát sau, màn giường rơi xuống che đi cảnh xuân bên trong.
Áo ngoài, yếm, quần, ném đầy đất.
Bên trong nhanh chóng vang lên tiếng rên rỉ đầy mờ ám làm thị nữ đứng bên ngoài đỏ bừng mặt.
Phải biết rằng các nàng đã đi theo giáo chủ một thời gian dài nhưng chỉ nghe thấy tiếng kêu đau đớn bên trong mà chưa từng nghe thấy tiếng rên rỉ mờ ám thế này.
Từ trước đến nay, giáo chủ tàn nhẫn tới nỗi làm người khác quên mất chuyện nàng là một nữ nhân.
Vậy nên bọn họ đều sửng sốt khi nghe thấy âm thanh mềm mại ở trong phòng.
Sau đó các nàng đều cảm thấy hình như mình đang nằm mơ vậy.
Là giáo chủ sao?
Không phải đúng không?
Nhưng sẽ không có người khác ở bên trong ngoài giáo chủ.
Nam sủng Tiểu Dụ này chẳng những có thể sống qua ngày hôm sau mà còn có thể lên giường với giáo chủ nữa sao?
Không thể không cúng bái, không thể không thán phục.
Mặt trời dần dần xuống núi.